Từ Tử Soái cầm lấy đại cung, lắc bao đựng tên một cái, lấy ra một mũi tên toàn thân đều màu đen.
Hắn đứng thẳng người, nhìn chằm chằm chiến trường bên dưới, kéo đại cung ra.
Trên mặt đất, cả tòa Triệu Phủ đã bị khí lưu sinh ra do cuộc chiến của hai người xoắn thành một mảnh phế tích.
Khí huyết hừng hực như lang yên bốc lên, dưới ánh trăng, mơ hồ tựa như đang có một đàn sói lao nhanh với khí thế dọa người.
Dù đứng ở trên nóc nhà cách trăm mét để quan sát, Lương Cừ vẫn cảm thấy ngực mình nghẹn đến mức phát hoảng.
Hai người này còn đã khống chế sức mạnh, đều tập trung hết lên người của đối thủ, nếu như buông ra hết, khó có thể tưởng tượng được mức độ phá hủy sẽ lớn đến nhường nào.
Lớp đá dày nửa thước cũng bị đạp thành bột mịn, cột lớn chặn ngang chỉ tiện tay là bẻ gãy, gai gỗ bắn ra, rơi xuống mặt đất tạo thành từng lỗ thủng màu đen.
Mặt đất một giây trước còn cứng chắc như gạch, một giây sau đã bị đạp nát thành mềm như cát.
Bụi mù cuồn cuộn trộn lẫn vào sóng xung kích, khiến cho thứ đồ vật vô hình này trở nên mắt thường cũng có thể thấy được, trông mà rợn cả người.
Hoàng Trạch Quân càng đánh càng cảm thấy hao sức, lồng ngực nghẹn vô cùng.
Chiến đấu vượt cấp cũng không dễ dàng gì, cho dù chỉ là một cảnh giới nhỏ, chênh lệch cũng vẫn không nhỏ.
Hắn cũng không loại hàng lỗi phải đi uống Thai Châu Đan, mà là tinh anh chân chính được trong Giáo bồi dưỡng ra, đây cũng là lý do hắn biết rõ Lục Cương ở đây nhưng vẫn lựa chọn một mình chủ trì huyết tế như trước.
Nhưng Lục Cương vừa đến liền nhân lúc hắn không phòng bị cho hắn một đòn công thành chùy, cho dù là ai cũng khó mà chịu đựng nổi, hắn cảm giác mình có khả năng đã gãy mất mấy chiếc xương sườn.
Một thân khí huyết cuộn trào tựa như tìm ra chỗ xả, căn bản không tụ nổi kình, càng đánh càng thấy kinh hãi, chỉ muốn nhanh chóng thoát thân.
Hoàng Trạch Quân âm thầm đề khí, nhắm chuẩn một phương hướng muốn tung người nhảy lên.
Nhưng còn chưa kịp lao ra, một mũi tên đã gào thét lao tới trước mặt, hắn gần như có thể cảm thấy khí lưu bị mũi tên khuấy động.
Hoàng Trach Quân vội vàng cúi đầu, mũi tên sượt qua sát tóc hắn, mấy cọng tóc bị cắt xuống.
Hắn kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, một mũi tên kia độ chính xác không cần phải bàn, chỉ tiếc là sức mạnh không đủ, hắn mới có thể trở về từ cõi chết.
Nhưng Hoàng Trạch Quân vừa cảm thấy may mắn thì lại nhìn thấy một nắm đấm sắt lao tới trước mặt.
Không, không đúng!
Mục đích của đối phương không phải là sát thương mà là buộc hắn phải cúi đầu!
Lục Cương vung cánh tay đánh ra một kích, chuẩn xác không sai chút nào nện trúng một bên mặt Hoàng Trạch Quân, kình lực bộc phát, từ trong cơ thể tuôn ra, toàn bộ phần eo đều xoay tròn.
Khí huyết toàn thân vào giờ phút này được kích phát toàn bộ, tựa như cầu vồng vắt qua bầu trời, đánh mạnh vào đầu Hoàng Trạch Quân, đầu của hắn bị đập xuống mặt đất.
Hoàng Trạch Quân chỉ cảm thấy toàn bộ vùng đầu của mình bị chấn động tựa như va vào chuông đồng, máu tươi đồng thời phun ra từ cả bên trong mũi miệng.
Đầu bị đánh cho gần như muốn tách ra khỏi phần xương cổ, sự cân bằng của cơ thể hoàn toàn bị đánh vỡ, toàn bộ phần đầu cắm vào trong bùn đất tựa như một củ hành trồng ngược, quán tính cực đại khiến cho cả phần vai của hắn cũng vùi sâu vào một nửa.
Từ Tử Soái lợi dụng tình thế, kéo căng dây cung thành hình tròn, cánh cung phát ra âm thanh ken két.
Ầm!
Bên tai Hoàng Trạch Quân tựa như có tiếng sấm rền, nhưng hắn không kịp phản ứng, may mắn là cung thủ kia thực lực cũng có hạn, dựa vào cường độ của mũi tên trước đó, chỉ cần không bắn trúng bộ phận yếu ớt trên người, căn bản không đủ để...
Lỗ chân lông toàn thân hắn đột nhiên khép kín lại, một cảm giác kinh hãi cùng cực dâng lên từ trong lòng, nhưng còn chưa kịp vặn eo, tụ tập khí huyết.
Mũi tên hoá thành tia sáng, xuyên thấu qua cơ thể.
Một lỗ lớn bằng đồng tiền xuyên từ trước ra sau cơ thể Hoàng Trạch Quân, phá hủy hoàn toàn phần thận của hắn.
Mũi tên cắm ở trên mặt đất, vẫn còn đang rung động, phát ra tiếng kêu ong ong.
Đau đớn kịch liệt thấu tim, đầu óc Hoàng Trạch Quân trở nên trống rỗng, dây thần kinh toàn thân đều đang run rẩy.
Tại sao lại như vậy?
Trên nóc nhà, Lương Cừ nhìn hai mũi tên Từ sư huynh vừa bắn ra mà không khỏi than thở, đến đây là đủ rồi.
Mũi tên thứ nhất, Từ Tử Soái bắt chước lực độ của Hồ Kỳ, khắc sâu ấn tượng sai lầm của Hoàng Trạch Quân, đồng thời phong tỏa đường chạy, tạo cơ hội cho Lục sư huynh.
Mũi tên thứ hai, sau khi Lục sư huynh thành công, chân chính bộc phát toàn bộ sức mạnh cảnh giới Bôn Mã đỉnh phong của mình, nhân lúc không đề phòng tung ra sát chiêu.
Cùng là một cây cung, nhưng tiễn pháp của Từ sư huynh lại là Võ học trung thừa, không thể so sánh được.
Nếu như ngay từ đầu đã sử dụng toàn lực, không chỉ không tạo được cơ hội cho Lục sư huynh mà bản thân mũi tên cũng có khả năng bị tránh đi!
Mũi tên thứ nhất là cạm bẫy, mũi tên thứ hai mới là trí mạng, bắn ra ngay lúc Hoàng Trạch Quân đang buông lỏng toàn thân!
Thậm chí, ở mũi tên thứ nhất cũng đã cân nhắc tới mũi tên mà trước đó Hồ sư huynh bắn ra.
Lương Cừ đột nhiên cảm thấy mình vẫn quá non, thứ phải học vẫn còn rất nhiều.