Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 167 - Chương 167: Ba Mũi Tên Quyết Định Chiến Thắng (2)

Chương 167: Ba mũi tên quyết định chiến thắng (2) Chương 167: Ba mũi tên quyết định chiến thắng (2)

"Ôi"

Đau đớn kịch liệt lan ra toàn thân.

Sống mũi Hoàng Trạch Quân hoàn toàn bị đánh gãy, không thể dùng để hô hấp được nữa, chỉ có thể dùng cổ họng hít khí, phát ra âm thanh ú ớ.

Lục Cương thừa thắng truy kích, đạp một cước vào cổ hắn.

Hoàng Trạch Quân gần như có thể nghe thấy phần xương sụn ở cổ mình kêu rên, hắn chỉ còn lại cột sống để chống đỡ, khắp nơi đều là máu tươi tanh ngọt, hắn đờ đẫn há miệng ra lại chỉ có một lượng lớn đất cát rơi vào mồm.

Xương ngực đứt đoạn, nội tạng bị thương, phần cổ gần như bị bẻ gãy.

Chiến thắng đã được định đoạt.

Lục Cương kéo Hoàng Trạch Quân ra, đạp gãy xương bắp chân của hắn, lại bẻ gãy xương cẳng tay.

Sau khi xác nhận tứ chi của đối phương đã toàn bộ bị phế đi, mất đi năng lực phản kháng, Hồ Kỳ mới nhảy xuống từ trên nóc nhà, đưa tới một sợi xích sắt phát ra ánh sáng màu xanh.

Xích Thanh Cương, chuyên dùng để trói Võ Sư cảnh giới Lang Yên.

Lục Xương xách đùi Hoàng Trạch Quân, ném hắn xuống đất, rồi dùng dây xích trói hai tay, hai chân đã đứt gãy của hắn lại.

Lương Cừ tới gần một chút, phát hiện xương mũi của Hoàng Trạch Quân đã hoàn toàn đứt gãy, sưng đỏ chảy máu, lỗ nhỏ ở phần bụng đang rỉ máu, tuy nhiên lồng ngực vẫn phập phồng đều đặn như cũ.

Rõ ràng bị trọng thương như vậy, nhưng hắn lại không hề có dáng vẻ như sắp chết.

Bất kỳ người bình thường nào cũng không gánh nổi thương thế đến mức này.

Nhưng sinh mệnh lực của Võ Sư cảnh giới Lang Yên vô cùng cường đại, khí huyết mờ mịt dâng cao, chỉ cần dựa vào khí thế cũng có thể khiến cho người khác lông tơ dựng đứng, chẳng khác gì con gián giết mãi không chết.

Chỉ cần tìm một đại phu bình thường hỗ trợ nối liền xương, không đến một tháng là lại có thể sinh long hoạt hổ.

Không đúng, Võ Sư cảnh giới Lang Yên cũng không làm được chuyện tái tạo được chi đã bị đứt, thận chỉ sợ là đã bị phế đi một quả, tuy nhiên người bình thường không phải đều có hai quả sao, vẫn có thể sống được.

"Tiếp theo đây phải làm gì?". Từ Tử Soái hỏi.

Lục Cương suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Về Võ quán tìm Hướng sư đệ trước đã, sau đó chúng ta cùng nhau đi tìm sư nương, hai người bọn họ hẳn đều vô cùng lo lắng, chờ báo bình an xong thì nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai sẽ đi xử lý chỗ hang ổ Sơn quỷ còn lại.

Sau khi xử lý xong toàn bộ, nhóm người sư phụ chắc cũng sắp về, đến lúc đó xem xem Huyện lệnh có vấn đề gì không, nếu như có vấn đề, chúng ta liền tới châu phủ báo cáo, còn nếu như không có vấn đề, liền giao cho Huyện lệnh là được"

Bọn họ lo lắng bị Triệu Hồng Viễn lừa gạt, lúc lập kế hoạch đã chia nhau ra thành ba đường.

Lục Cương và Hồ Kỳ đi tìm Hoàng Trạch Quân, một người phụ trách chủ công, môt người phụ trạch quấy nhiễu.

Từ Tử Soái và Lương Cừ đi tìm người đưa đò.

Dựa vào thực lực của người đưa đò, đúng ra chỉ cần một mình Lương Cừ là đủ, nhưng mọi người lo lắng có chuẩn bị gì đó ở phía sau, hoặc là có bí ẩn nào đó đến cả Triệu Hồng Viễn cũng không biết cho nên mới để Từ Tử Soái đi cùng.

Nếu như người đưa đò có thực lực mạnh, có hắn đi cùng tự nhiên sẽ không gặp phải sơ hở nào. Còn nếu người đưa đò chỉ có thực lực yếu, sẽ bắt lại ngay lập tức rồi quay về chi viện cho Lục Cương.

Hướng Trường Tùng thì lưu lại ở Võ quán phối hợp tác chiến, đề phòng trường hợp bất ngờ.

Lương Cừ không khỏi nghĩ đến đoạn thời gian bản thân mình từng cùng đám bạn học chơi game, cũng tương tự như vậy, bốn thần dẫn theo một tên gà mờ, vẫn có thể giành được chiến thắng, lần nào cũng mở được bảo rương.

Dựa lưng vào đại thụ thật là tốt.

Không có nguy hiểm gì mà chỗ tốt thì đâu đâu cũng có.

Lương Cừ khiêng đại thương lên vai, xách theo người lùn, đi cùng nhóm sư huynh trở về Võ quán.

Đường phố vắng tanh, không một bóng người, lá rụng bị gió cuốn lấy bay từ trái qua phải, lướt qua những phiến đá phát ra âm thanh xào xạc.

Bụng Lương Cừ đang rất đói, kết quả là ngay cả chợ đêm cũng không tìm thấy, nhà nhà đều đóng cửa sổ lại, đều bị trận đại chiến trong Triệu phủ dọa cho phát sợ.

Cũng đúng, có ai thấy một nhà Tam tiến đại viện chỉ trong chớp mắt trở thành phế tích mà không cảm thấy sợ chứ.

Đến Võ quán dẫn theo Hướng Trường Tùng, cả đoàn người cùng tới Dương phủ, sau khi xuyên qua ba cái sân nhỏ liền tiến vào trong sảnh đường, chờ sư nương Hứa thị.

Nha hoàn trực đêm theo thứ tự rót trà, mang lên một ít điểm tâm.

Lương Cừ đang đói bụng, yên lặng ăn hết phân nửa, nhìn thấy Hứa thị vừa đi ra từ trong hành lang vừa ngáp một cái, bên người vẫn là Nam Đệ.

Hắn uống một ngụm trà súc miệng, đang định đứng dậy hành lễ, ngước mắt lên lại thấy Hứa thị quay người trở về.

Trở về...

Sư nương có ý gì vậy?

Lương Cừ sờ sờ sau gáy, phát hiện các sư huynh cũng đang ngơ ngác.

Một lát sau, Nam Đệ một lần nữa xuất hiện, khom người nói:

"Phu nhân nói, trên người mấy vị thiếu gia có mùi máu tanh cho nên phu nhân không muốn gặp, nếu như không có việc gì gấp thì đi tắm trước đã"

Nam Đệ dừng lại một chút rồi nói tiếp:

"Ta đã kêu hạ nhân đi nấu nước rồi, các thiếu gia chờ một lát là được"

Bình Luận (0)
Comment