Bên trong gian phòng, Lương Cừ đang ngâm mình trong thùng tắm, vô cùng sảng khoái.
Trong nhà Võ Sư, nhất là nhà Võ Sư có tiền, thứ không thiếu nhất chính là thùng tắm.
Năm người, mỗi người một cái vẫn còn dư.
Năm sư huynh đệ tựa như đang ngâm mình trong nhà tắm lớn, cả căn phòng tràn ngập sương trắng.
Sau khi tắm rửa xong, mùi máu tanh đã biến mất, Lương Cừ tóm lấy Thiên Thủy Ngô Công giấu trong quần áo, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, lại ngoài ý muốn phát hiện ra quần áo khá vừa người.
Từ Tử Soái vừa buộc đai lưng vừa giải thích:
"Sư mẫu thích may quần áo cho chúng ta, ngày lễ ngày tết đều sẽ tặng mấy bộ, cho nên bình thường ta cũng không mua quần áo, chỉ dựa vào chỗ sư mẫu tặng cũng đủ rồi"
Lương Cừ ngạc nhiên:
"Sư mẫu tự tay may sao?"
"Sao có thể như vậy được". Từ Tử Soái bật cười:
"Sư mẫu lớn tuổi rồi, sư huynh đệ chúng ta lại đông như vậy, mỗi người một bộ đã đủ mệt rồi, nói gì tới mỗi người mấy bộ, đây đều là bảo hạ nhân làm đấy, tuy nhiên sư mẫu thỉnh thoảng cũng làm túi thơm cho chúng ta, tay nghề của sư mẫu đỉnh lắm"
Hướng Trường Tùng nói chen vào:
"Đại tiểu thư Hứa gia tay nghề có thể không tốt được sao? Gấm vóc Hứa thị có tiếng lắm đấy"
Từ Tử Soái cười to:
"Ha ha, cũng đúng, chờ sau này ta có năng lực rồi, sẽ nhờ sư nương làm mai một mối tốt bên nhà Hứa thị"
"Ta cảm thấy không có khả năng này đâu, sư nương sẽ không nỡ đẩy người nhà mình vào hố lửa đâu"
"Cái tên này, nói năng kiểu gì đấy hả, ta thì làm sao? Hả?". Từ Tử Soái nắm đầu Hướng Trường Tùng, cong ngón giữa, hung hăng búng vào trán hắn:
"Cho ngươi thêm một cơ hội để nói lại"
"Đau đau đau, Lục sư huynh cứu ta!"
"Được rồi, dừng lại thôi". Lục Cương bước ra khỏi thùng tắm, nước thuốc màu vàng nhỏ giọt xuống dưới.
Lục Cương chiến đấu với Hoàng Trạch Quân cũng bị một vài vết thương nhẹ, cho nên hắn phải tắm thuốc, thời gian tắm cũng lâu hơn những người khác một chút.
Hai người nghe vậy liền dừng lại.
"Hướng sư huynh, Hứa gia là nhà nào?"
"Sư đệ còn mới bắt đầu học tập, không biết những thế gia vọng tộc kia cũng là chuyện bình thường". Hướng Trường Tùng chỉnh sửa lại quần áo cho tốt rồi ngồi lên trên một chiếc ghế dài:
"Sư nương là người nhà Hứa thị ở Hoàng Châu, Hứa thị tại Hoang Châu là một thế gia vọng tộc chân chính, thời điểm Thái tổ tại vị trong nhà từng có Các lão, còn có mấy vị Thượng Thư"
Lương Cừ hiếu kỳ:
"Vậy sư nương và sư phụ quen nhau thế nào?"
"Sư phụ lúc còn trẻ tòng quân, một đường làm đến Giáo Úy, bởi vì tác chiến dũng mãnh cho nên được tướng quân Từ Văn Chúc thưởng thức, hắn tự mình làm mai cho sư phụ.
Tướng quân Từ Văn Chúc là con thứ ba của Quốc công Từ Hữu Quang, người hắn giới thiệu tất nhiên không phải người bình thường, là con gái của Tam phẩm Quang Lộc Tự Khanh - Hứa Dung Quang, cũng chính là sư nương của chúng ta, nhắc đến chuyện này thì khi ấy sư nương gả cho sư phụ, coi như là hạ giá đúng không?"
Hướng Trường Tùng trầm tư.
(Hạ giá: chỉ cô gái có địa vị cao gả cho chàng trai có địa vị thấp hơn mình)
Hồ Kỳ cười to:
"Nếu để sư phụ biết, cẩn thẩn đánh ngươi đấy"
Hướng Trường Tùng chống nạnh nói:
"Sợ gì chứ, sư nương sẽ ra tay ngăn cản"
"Được rồi, tắm rửa sạch rồi thì ra ngoài đi, kết thúc sớm một chút rồi còn về nghỉ ngơi"
Lục Cương đứng dậy, đám người không ầm ĩ nữa, một lần nữa quay lại sảnh đường.
Lúc này, Hứa thị đã sớm ngồi tại chủ vị, bên trong phòng chẳng biết từ lúc nào đã bày ra một cái bàn lớn, bên trên bàn bày đầy thức ăn, nóng hôi hổi, có lẽ là vừa mới sai hạ nhân làm.
Hứa thị nhấp một hớp trà rồi chầm chậm nói:
"Đêm hôm khuya khoắt còn mang theo một thân toàn mùi máu tanh tới đây? Đã vậy còn xách theo một tên tàn phế, một tên người lùn, mấy đứa có để cho bà già ta đây ngủ không hả?"
"Làm phiền sư mẫu rồi."
Năm người sư huynh đệ cùng khom lưng tạ lỗi.
"Được rồi, nhìn mấy đứa bận rộn cả một đêm, Tiểu Cửu đến cả nửa bàn bánh ngọt cũng đều ăn sạch bách, ta sai hạ nhân chuẩn bị đồ ăn rồi, ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện"
Chuyện mà Hứa thị phân phó tất nhiên không có gì phải khách khí, một đám sư huynh đệ ngồi xuống vây quanh bàn bát tiên, tự mình xới cơm ăn.
Thời gian chuẩn bị cũng không đầy đủ, thịt hầm gì đó căn bản không làm kịp, trên bàn món xào chiếm đa số, nhưng đều trộn lẫn những miếng thịt heo lớn, dùng mỡ lợn để xào, đủ để ăn cơm.
Hoàng Trạch Quân ở góc phòng nuốt một ngụm nước bọt, cơm tối hắn còn chưa được ăn, lại phải đại chiến một trận, bụng rỗng không, quả thật đói đến mức khó chịu, tựa như có lửa cháy trong bụng.
Hứa thị cũng không gấp gáp hỏi chuyển, bà quét mắt qua một lượt, đợi cho mỗi người ăn ít nhất một bát cơm rồi mới mở miệng hỏi.