Lục Cương ăn xong một miếng, đưa tay chỉ về hai người đang bị trói ở góc phòng:
"Bọn con muốn để cho sư mẫu biết, tặc nhân của Quỷ Mẫu Giáo, à, chính là Thủy Mẫu Giáo đấy, đều đã đền tội hết cả, gần đây chắc sẽ không còn việc gì nữa."
Nguyên đám sư huynh đệ đều đã xem qua thư của Triệu Hồng Viễn, cảm thấy cái tên Quỷ Mẫu Giáo hay hơn nhiều so với Thủy Mộc Giáo, vậy nên đồng loạt sửa lại.
Hứa Thị nhướng mày, lộ ra thần sắc không ngoài suy đoán.
"Ta đã nói mà, mấy chục năm trước mấy lão già kia đánh không ra nổi một cái rắm, mấy chục năm sau cũng chẳng khác gì, lén lút làm tí chuyện mà còn phải cố tình đẩy sư phụ mấy đứa đi.
Bị vây vào một góc, gan bé như chuột, trốn thì trốn giỏi lắm, chỉ sợ một đời không bằng một đời, chẳng khác gì chó nhà có tang"
Lương Cừ bật cười thành tiếng, những lời này cũng không khác mấy so với mấy lời miêu tả hắn nghe được khi lần đầu tiên tìm tới sư nương
Giờ xem ra, quả đúng là như vậy.
"Phụt"
Trong góc nhà, Hoàng Trạch Quân phun ra một búng máu, trợn mắt phẫn nộ nhìn.
Hứa thị liếc mắt nhìn một cái:
"Mấy đứa mang chúng tới đây, lát nữa nhớ quét dọn sạch sẽ đấy, giờ thì kể chi tiết ta nghe, coi như nghe chuyện vui lúc đêm khuya"
Lục Cương nhìn một vòng rồi nói:
"Lương sư đệ, ngươi nói đi, ngươi và Triệu gia tiếp xúc tương đối nhiều"
Lương Cừ nuốt xuống một miếng cơm, bắt đầu kể lại từ thời điểm quản gia Trịnh Hướng của Triệu phủ mang xấp giấy tới cho hắn, mãi cho tới khi bắt được Hoàng Trạch Quân mới kết thúc, giữa câu chuyện còn bổ sung thêm nguồn gốc mối quan hệ giữa hắn và Trịnh Hướng, tất nhiên, chuyện liên quan đến Trương nấm đầu hắn không nhắc tới.
Mấy sư huynh nghe thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Từ Tử Soái cười ha ha:
"Trịnh Hướng kia ngược lại rất có mắt nhìn đấy"
"Sư đệ, ngươi trước đó cũng không kể mối quan hệ này!"
"Ta chỉ là cảm thấy không quan trọng..."
Hồ Kỳ suy nghĩ rồi nói:
"Tin tức Triệu Hồng Viễn thích nam sắc truyền đi rất rộng rãi, giờ xem ra rất có khả năng đều là ngụy trang, may mà sư đệ lúc ấy không đáp ứng, nếu không hiện tại khả năng cũng không gặp được chúng ta đâu"
"Cũng may hắn chạy nhanh, nuôi ra được mấy trăm con Sơn quỷ, không biết đã làm hại biết bao nhiêu người, dù sao đừng để ta gặp được, ta mà gặp hắn nhất định sẽ tự tay đâm hắn". Lệ khí lẫn trong giọng nói của Từ Tử Soái.
"Không thể khinh thường người trong thiên hạ mà". Hướng Trường Tùng cảm khái vô ngần.
Năm năm trời, lăn lộn trong Quỷ Mẫu Giáo lâu như vậy, trong đó tất nhiên cũng có nguyên do ơn cứu mạng, nhưng ngay cả Huyết chú cũng không bị hạ, sau khi xong việc là thoát thân...
"Triệu Hồng Viễn! Ta nhất định sẽ giết ngươi!"
Trong góc phòng, Hoàng Trạch Quân yên lặng lắng nghe tiền căn hậu quả, hai mắt xung huyết, hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao tự nhiên mình lại bị bại lộ, lửa giận công tâm, hắn lại phun ra một búng máu nữa.
Hứa thị tức giận:
"Ồn ào quá, ném hắn ra ngoài cho ta!"
Từ Tử Soái lắc mình một cái, ném Hoàng Trạch Quân ra ngoài cửa.
Hoàng Trạch Quân thân mang trọng thương nặng nề rơi xuống nền gạch, vết thương lại bị nứt ra, thống khổ vô cùng.
Trong phòng, đám người mơ hồ nghe thấy tiếng gào khan của hắn, nhưng tốt hơn nhiều so với lúc trước rồi.
"Đúng rồi, sư nương, chỗ khế đất cửa hàng trị giá hơn 2000 lượng kia phải xử lý như thế nào? Còn cả Hoàng Trạch Quân và tên người lùn kia nữa, nên làm sao đây?". Từ Tử Soái ngồi trở lại trên ghế, lên tiếng hỏi.
"Mấy đứa tính thế nào?"
"Đều nghe theo sư nương!" x5
Cửa hàng của Triệu Hồng Viễn mặc dù nói là cho Võ quán, nhưng phân chia thế nào cũng là một vấn đề lớn.
Nhị sư huynh, Ngũ sư tỷ mặc dù không ở trấn Bình Dương, nhưng bọn họ tới huyện Triều Giang cũng là để đối phó với giáo đồ của Quỷ Mẫu Giáo, tất nhiên cũng phải được chia một phần.
Ngoài ra còn có Đại sư huynh, mọi người ai cũng có phần, chỉ riêng Đại sư huynh không có thì cũng không thích hợp.
Huống hồ ở chung với nhau thời gian dài như vậy, Lương Cừ cũng đã biết, Đại sư huynh chính là trưởng tử của Dương Sư.
Hứa thị liếc nhìn khế đất, trầm tư một lúc rồi nói:
"Vậy ta cứ đổi thành bạc mà tính nhé, Tiểu Tam lấy 300 lượng, Tiểu Tứ lấy 200 lượng, những người còn lại mỗi người 150 lượng, thế nào?"
"Không có ý kiến gì"
"Mấy đứa muốn cửa hàng hay là bạc?"
"Bạc đi ạ"
"Sư nương, con cũng muốn bạc"
"Mọi người đều giống nhau"
Ai ai cũng có công việc riêng của mình, không ai muốn lãng phí tinh lực đi kinh doanh, đương nhiên bạc là tốt nhất.
"Ừm, vậy ta sai người đi lấy ngân phiếu chia cho mấy đứa. Còn cái tên Hoàng Trạch Quân gì đó kia, chờ hai ngày nữa sư phụ mấy đứa trở về rồi nói, mấy ngày này để ở bên chỗ mấy đứa, đừng để hắn chết hay chạy mất là được"