Mọi người đều đồng ý, Hứa thị sai Nam Đệ đi lấy bạc trắng, dựa theo phân chia lúc trước mà phát cho từng người theo thứ tự.
Giấy tờ chứng minh nhà đất ở Đại Thuận cũng giống như các triều đại trước, chỉ có một tờ khế đất do người mua nhà giữ, có đúng một bản, không có bản sao hay hồ sơ.
Đồng thời trên khế đất cũng không có thông tin của người mua nhà, cũng chính là chủ nhà. Chỉ có tên người bán, người trung gian, người làm chứng và thông tin đầy đủ về căn nhà.
Lúc ký tên cũng giống vậy, chỉ có chữ ký của những người khác mà không có chữ ký của người mua nhà, chính vì vậy cho nên khế đất ở trên tay người nào thì người đó chính là chủ sở hữu.
Tuy là như thế, nhưng cũng không phải không có cách lập hồ sơ ở quan phủ.
Đại Thuận có cơ chế như vậy, đối với nhà chưa lập hồ sơ ở quan phủ thì gọi là 'khế đất trắng', còn đã đăng ký lập hồ sơ ở quan phủ thì gọi là 'khế đất đỏ'.
Vấn đề duy nhất là lập hồ sơ thì phải nộp thuế, thuế phí vào khoảng 5% đến 16%, đồng thời còn phải chuẩn bị một khoản cho nhóm tiểu quan tiểu lại.
Do vậy, tất nhiên không ai nguyện ý đi làm khế đất đỏ, có rủi ro thì có rủi ro đi.
Lương Cừ nhìn kĩ những khế đất kia, tất cả đều là khế đất chưa đăng ký.
Hắn hoài nghi, Triệu Hồng Viễn không chỉ có ý định trốn thuế và tránh phiền phức, mà ngay từ đầu đã định chạy trốn.
Cách làm này tiện cho việc thoát thân của hắn, cuối cùng còn thế giống như bây giờ, tặng những bất động sản không mang theo được này cho người khác.
Không có quá nhiều khúc mắc, tới tay là tới tay.
Những khế đất này không khác gì bạc trắng, qua tay là có thể bán đi, hoặc là chờ lấy tiền.
Đến khi Lương Cừ cầm ba thỏi bảo ngân, cảm giác trĩu nặng trong tay khiến hắn có một cảm giác thật tốt đẹp.
Một trăm năm mươi lượng!
Đây tuyệt đối là khoản tiền lớn nhất mà Lương Cừ từng kiếm được, ngay cả khi đã đi ra khỏi Dương phủ, hắn vẫn không dám tin đây là sự thật.
Độ tinh khiết của một thỏi bảo ngân cao hơn bạc ròng, bình thường sẽ quy ra là 52 lượng 4 đồng, tức là mỗi một thỏi sẽ có chiết khấu là 2 lượng 4 đồng, cho nên còn được gọi là 'Nhị tứ bảo'.
Ba thỏi bảo ngân này thực tế đã gần 160 lượng bạc.
Nếu là một nông phu bình thường, trồng trọt cả một đời cũng trồng không được số tiền này. Hay như một ngư dân bình thường, có đánh cá mười đời cũng đánh không ra số tiền này.
Quả đúng không dễ dàng.
Trên đường, Lương Cừ ước lượng bảo ngân, chia ra hai thỏi bảo ngân đưa cho Lục Cương.
"Đây là. . ?". Lục Cương không hiểu.
Mấy vị sư huynh khác cũng đều nhìn qua.
Lương Cừ ngại ngùng gãi đầu nói:
"Đại thương Lục sư huynh chế tạo giúp ta quá đỗi quý giá, trước đó không có tiền, giờ có một ít cho nên muốn trả trước một phần cho sư huynh, nếu không trong lòng sự đệ cũng khó mà thoải mái được"
Lục Cương cũng không nhận lấy mà hỏi ngược lại:
"Lương sư đệ, ngươi cảm thấy hôm nay tại sao ta có thể được nhận tới 300 lượng bạc?"
"Đương nhiên là do Lục sư huynh bỏ sức nhiều nhất rồi". Lương Cừ nói một cách đương nhiên.
Tên mạnh nhất là Hoàng Trạch Quân do Lục sư huynh đánh hạ, nên nhận được nhiều nhất.
Lục Cương hỏi tiếp:
"Vậy tại sao ta lại có thể bỏ sức nhiều nhất?"
Lương Cừ ngẩn người.
Từ Tử Soái đi bên cạnh cười ha ha:
"Ý của Lục sư huynh là, 100 lượng này của ngươi còn lâu mới đủ thì chi bằng giữ lại mà mua chút Bảo Dược, sớm ngày nâng cao thực lực của mình, vậy sau này mới có thể kiếm được nhiều hơn.
Lương sư đệ khách khí như vậy, nợ càng lâu, đến lúc trả không thể không biết ngại mà trả mỗi tiền gốc đúng không, phải thêm cả tiền lời nữa chứ? Cho nên tất nhiên phải kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, Lục sư huynh còn đang chờ ngươi trả một đống tiền kìa!"
Lục Cương trừng mắt với Từ Tử Soái rồi nói:
"Ta không có ý định đòi tiền lãi, ngươi đừng nghe hắn nói linh tinh"
Lời đã nói đến nước này, nếu vẫn kiên trì trả tiền thì có vẻ xa cách quá, Lương Cừ lẳng lặng thu hồi bảo ngân về.
"Được rồi, hôm nay mọi người về ngủ một giấc thật ngon đi, số hang ổ Sơn quỷ còn lại còn chưa xử lý đâu, hai người này ta sẽ mang về, Từ Tử Soái đệ cũng đừng chạy loạn nữa, đi về với ta, ta sẽ sai ngươi sắp xếp phòng cho, hai chúng ta ở cùng một nơi, tiện bề đề phòng phát sinh"
"Được". Từ Tử Soái cũng hiểu được nặng nhẹ cho nên không có ý kiến gì.
Năm người tách nhau ra tại ngã ba, Lương Cừ và Hướng sư huynh, Hồ sư huynh trở về Võ quán. Đến Diễn võ trường, phát hiện ra Trần kiệt Xương vẫn còn đang luyện tập, cùng với hắn còn có Lý Lập Ba.
Sau khi uống thuốc, không quá hai ngày, Lý Lập La gần như khỏi hẳn, lại nhận được Bảo đan giống Trần Kiệt Xương, đương nhiên phải chăm chỉ luyện tập, từ mấy ngày trước đã chạy đến Võ quán.
Nhìn thấy đám Lương Cừ, hai người đứng dậy chào hỏi, đợi Hồ Kỳ và Hướng Trường Tùng đi rồi, bọn hắn mới tranh thủ thời gian vây quanh Lương Cừ, hỏi thăm trước đó trên trấn có động tĩnh lớn đến thế là có chuyện gì xảy ra.
Lương Cừ cũng không biết có nên nói rõ ràng hay không, cho nên chỉ đáp một cách mơ hồ:
"Có liên quan tới Sơn quỷ trước đó, tuy nhiên không còn vấn đề gì nữa rồi"
Hai người dù vẫn còn thắc mắc nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.