Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 188 - Chương 188: Võ Học Tiểu Thành, Ao Bùn Trong Nước (1)

Chương 188: Võ học tiểu thành, ao bùn trong nước (1) Chương 188: Võ học tiểu thành, ao bùn trong nước (1)

Vùng sông nước Giang Hoài.

Nheo Béo đang vui sướng bơi lội trong nước, khoái cảm khi dòng nước lướt qua thân mình vô cùng thoải mái, tựa như đang bay lượn trên bầu trời.

Những con cá lớn khác đều không bơi nhanh được bằng nó, nó như thể một tia chớp đen xuyên qua xuyên lại trong nước, khiến cho bầy cá phải hốt hoảng chạy trốn.

Cái đuôi dài của Nheo Béo vung lên, trong chớp mắt vọt tới bên cạnh người một con cá trắm cỏ nặng mười mấy cân.

Động tĩnh cực lớn này dọa cho cá trắm cỏ phải quay người bỏ chạy, nhưng vừa mới quay người lại, Nheo Béo đã lại lần nữa xuất hiện trước người nó, há miệng, để lộ ra hàm răng sắc nhọn, làm bộ như muốn cắn.

Chuyển động liên tục như vậy mấy chục lần, cá trắm cỏ đuối sức, cuối cùng không bơi nổi nữa, mệt mỏi trôi nổi ở trong nước.

Lại đùa tiếp một lúc nhưng cá trắm cỏ từ đầu tới cuối đều không có phản ứng gì quá lớn.

Nheo Béo cảm thấy không thú vị nữa liền vẫy đuôi một cái, dùng lực hất bay nó đi.

Cá trắm cỏ bay thẳng ra khỏi mặt nước, dưới ánh nắng mặt trời dẫn theo bọt nước óng ánh, bay đi thật xa.

Phịch một tiếng.

Cá trắm cỏ rơi vào bên trong khoang thuyền đánh cá.

Ngư dân trên thuyền hoảng hồn, thiếu chút nữa là nhảy vào trong nước chạy trốn, quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, trên thuyền đột nhiên có thêm một con cá trắm cỏ lớn.

Rõ ràng nó vẫn còn sống, tấm che ở mang cá vẫn còn đang động đậy, lại giống như không còn chút khí lực nào, nằm im không nhúc nhích, không giãy giụa, như thể tự nguyện vào bên trong thuyền, chờ đợi vận mệnh bị bắt đi của mình.

Người ngư dân hơn nửa ngày trời không bắt được con cá nào nhìn về phía mặt sông trống rỗng, hắn ngây người ra suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên quỳ rạp xuống đầu thuyền, dập đầu bái lạy:

"Cảm tạ Hà Thần đại nhân ban ơn!"

Nheo Béo ở dưới nước không rõ chuyện gì đang xảy ra, cái râu dài của nó đưa lên gãi trán, cảm thấy hết sức thú vị nên lại tiếp tục chui vào trong nước, liên tục đánh bay mấy con cá lớn lên trên thuyền.

Bụp bụp bụp.

Cá lớn bị ép phải bay ra khỏi nước, không ngừng rơi vào trên khoang thuyền, tạo nên những tiếng bịch bịch rung động, đây là âm thanh êm tai nhất mà ngư dân nghe được từ xưa đến nay.

Thần tích!

Thần tích chân chính!

Mỗi một con cá rơi xuống, ngư dân lại bái lạy một lần, thần tình kích động vô cùng, gần như thành kính.

"Hà Thần hiển linh. Hà Thần thật sự hiển linh rồi!"...

Mùng 7 tháng giêng.

Đám Học Đồ vẫn còn đang trong kì nghỉ xuân, ngày mai mới quay trở lại, trên Diễn võ trường chỉ còn lại Lương Cừ và Hồ Kỳ.

Thanh âm gậy gỗ va chạm vào nhau vang lên không dứt bên tai, từng côn đánh ra hóa thành từng đạo tàn ảnh.

Sau khoảng nửa khắc, khí huyết trong cơ thể Lương Cừ tiêu tan hết, hắn chống đoản côn trong tay xuống đất, thở hổn hển.

Hồ Kỳ xoa cổ tay, trong lòng như nổi sóng to gió lớn.

Đúng là hắn có nhường không ít, thế tấn công cũng không quá dày đặc, nhưng vậy mà không thể làm loạn nửa phần tiết tấu của Lương Cừ.

Khí huyết trong cơ thể Lương Cừ cũng không phải là sau khi tiết tấu bị loạn mà hao tổn không còn, mà là vô cùng trầm ổn, đánh từ đầu tới cuối, từng chút từng chút một tiêu hao dần.

Sư đệ mới tiếp xúc với kình lực chưa được bao lâu, nửa tháng phải không nhỉ?

Chỉ trong vòng nửa tháng, có thể luyện môn Kình lực pháp thành bản năng, đạt tới tiểu thành, không loạn tiết tấu sao?

Như vậy cũng không khỏi quá khoa trương, người bình thường chí ít cũng phải 2-3 tháng mới làm được như vậy, nhưng Hò Kỳ là chính mắt nhìn thấy Lương Cừ tiến bộ từng chút từng chút một, từ lúc ban đầu còn vụng về đến trở nên thuần thục, chậm rãi tiến lên, nhất là vài ngày sau này, dường như nắm được chỗ then chốt, tiến bộ vô cùng nhanh chóng.

Một chính là một, hai chính là hai.

Việc này không làm giả được.

Thậm chí không chỉ là Kình lực pháp, ngay cả Đấu pháp cũng như vậy, chỉ cần lúc chiến đấu, Lương Cừ có thể khắc chế cảm xúc của mình là có thể đánh ra hình ra dáng.

Vị đệ tử thứ chín này của sư phụ quả là ghê gớm.

Mặc kệ là qua sông hay là bị sông cuốn thì đều là Long tộc.

Hồ Kỳ nghĩ đến mệnh cách của Lương Cừ, trong lòng không khỏi cảm khái, tiếp đó liền không hiểu sao nghĩ đến mục tiêu mà Dương Sư giao cho hắn trong buổi cơm tất niên kia.

Hướng sư đệ đã bị thanh kiếm này chỉ vào, năm sau chỉ sợ là sẽ đến lượt hắn.

Tuy nhiên, trong lòng Hồ Kỳ không hề có cảm giác không vui, sư đệ lợi hại là chuyện tốt.

Một cái cây khó có thể thành rừng, sư đệ lại là người có tình có nghĩa, hắn càng có năng lực, các đệ tử khác lại càng được hỗ trợ.

Trong triều có người làm quan là chuyện tốt, đến cả hài tử ba tuổi còn hiểu đạo lý này.

Lương Cừ chống côn thở mạnh, vẫn cảm thấy mệt mỏi, hắn đặt mông ngồi xuống đất, cũng không chê bẩn.

"Không được rồi, sư huynh, hết khí lực rồi, hôm nay tới đây thôi"

"Còn hơn nửa ngày nữa mà, không luyện nữa sao? Ngày mai là đám Học Đồ sẽ quay lại, đến lúc đấy hoàn cảnh không còn yên tĩnh như giờ nữa đâu, mặc dù mệnh cách ngươi tốt nhưng tuyệt đối không được vì mệt mỏi mà lười biếng, đường là từng bước từng bước một mà đi."

Lương Cừ cười nói:

"Không dám giấu gì Hồ sư huynh, ta chuẩn bị chiều nay thử đột phá ải Nhục xem sao"

Hồ Kỳ trố mắt nhìn hắn:

"Nhanh như vậy, ở bữa cơm tất niên, ngươi không phải nói còn phải nửa tháng nữa sao?"

"Đúng vậy, nhưng hôm qua ta lại bắt được một con Bảo Ngư, mỗi ngày lại kiên trì tắm thuốc, bạc cũng tiêu tốn cả mấy chục lượng, tiến độ so với suy nghĩ ban đầu nhanh hơn không ít"

Lương Cừ nói một cách đương nhiên khiến Hồ Kỳ trầm mặc, một lúc sau mới khô khốc nói:

"Vậy liền cho phép ngươi nghỉ nửa ngày"

"Ha ha, đa tạ Hồ sư huynh, ta đi trước đây, chờ đến khi quay lại sẽ đem cho huynh cá tốt để ăn."

Bình Luận (0)
Comment