Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 211 - Chương 211: Đánh Thay Phó Bản Cấp Cao (1)

Chương 211: Đánh thay phó bản cấp cao (1) Chương 211: Đánh thay phó bản cấp cao (1)

Tuấn mã màu đỏ mang theo cơn gió mạnh, lúc phi nước đại, bờm và đuôi tung bay, tựa như một con ngựa hoang chạy trên đồng cỏ hoang dã.

Y phục của thiếu niên trên lưng ngựa bay phấp phới.

Nhanh, vô cùng nhanh.

Trong khe hở giữa đám đông, con ngựa lông đỏ rực nhanh nhẹn lướt qua, tựa như một ngọn lửa đang cháy sáng!.

Con ngựa này quá thông minh, thông minh đến mức tựa như được trang bị hệ thống tránh chướng ngại vật tự động đỉnh cấp.

Chỉ rõ phương hướng là có thể đưa người ta đến bất cứ đâu.

Dương Sư nói tính tình con ngựa này sẽ rất hung dữ, Lương Cừ lại không cảm thấy thế, từ khi cưỡi lên đến lúc phi nước đại, ngoan ngoãn đến mức như một chú chó nhà.

Lương Cừ cúi người xuống, tiếng gió rít gào bên tai, quang cảnh bên cạnh tựa như trải dài vô tận, ngọn lửa bốc lên hạ xuống như thể theo nhịp hô hấp của hắn.

Quãng đường 16 dặm, người bình thường đi phải mất ít nhất một canh giờ.

Lương Cừ không biết mình mất bao lâu, nhưng khi đến thị trấn Nghĩa Hưng, thời gian đi đường chắc chắn không đủ để uống một tách trà.

Trọng lượng trên người Long huyết mã không hề nhẹ, bên cạnh yên ngựa còn treo Phục Ba Thương, ít nhất tổng trọng lượng cũng phải 300 cân, đủ để thấy khả năng vượt trội của nó.

Phấn đấu nửa năm, lên lái siêu xe, có một căn biệt thự rộng cả nghìn mét của riêng mình trong khu quy hoạch mới, nhậm chức quan viên Tòng Bát phẩm trong đơn vị trọng yếu, chỗ dựa là cường hào lớn nhất địa phương, tiền đồ vô lượng.

Trong túi không có bao nhiêu tiền, 150 lượng sư nương cho khi trước đã tiêu mất hơn nửa, chỗ còn lại phần lớn là 100 lượng do Hoàng đế ban thưởng, nhưng cái cần có hắn đã có đủ hết cả.

Chậc chậc.

Lương Cừ cưỡi trên Long huyết mã, eo lưng càng thẳng hơn.

Người qua đường gánh gỗ đi qua nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, kính nể rồi lại tiếp tục chuyển cột trụ đi xây nhà mới của mình.

Lông ngựa trơn bóng, sờ vào cảm giác cực tuyệt.

Lương Cừ vuốt ve phần cổ Long huyết mã, cảm thụ mạch máu đang đập, suy nghĩ một phen:

"Vừa cao vừa khoẻ, đỏ rực như ngọn lửa, về sau liền gọi người là Xích Sơn nhé?"

Xích Sơn khịt mũi, ngẩng đầu lên dụi vào lòng bàn tay Lương Cừ.

"Không biết Xích Sơn có thể bị khống chế không?"

Lương Cừ rút Thanh Lang ra, cắt ngón tay, xoa đều máu tươi lên bụng ngón tay, tách lông ngựa ra, vẽ xuống Thuỷ phù.

Ánh sáng màu đỏ loé lên, máu tươi không giống như trước nhanh chóng thấm vào bên trong làn da, qua một hồi lâu mới chậm rãi dung nhập.

Xích Sơn lại khịt mũi.

Trog đầu không có cảm giác gì khác lắm.

Chẳng thay đổi gì cả, liên kết tinh thần không hề xuất hiện.

Thất bại rồi.

Bởi không phải là Thuỷ thú sao?

Lương Cừ rụt ngón tay lại, mở nửa gói bột củ sen ra, hòa vào nước sạch trong túi nước rồi nuốt vào, vết thương dần khép lại.

Khi Võ Đạo được nâng cao, hiệu quả của củ sen không còn tốt như trước nữa, nhưng những vết thương nhỏ vẫn liền lại nhanh chóng.

Khống chế Xích Sơn thất bại, Lương Cừ không quá thất vọng, Xích Sơn không phải là Thuỷ thú, hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý sẽ thất bại.

Không có liên kết tinh thần cũng có thể chấp nhận, với trình độ thông minh của Xích Sơn, một vài chỉ thị đơn giản vẫn có thể nhanh chóng học được.

Đến nơi, Lương Cừ vỗ cổ Xích Sơn, quay người xuống ngựa.

Trần Triệu An đã được thông báo từ sớm đi từ trong nhà ra, hỏi thăm Lương Cừ chuyện gì đã xảy ra.

Nghe tin lương thực cuối cùng cũng được chuyển đến, tin tức tựa như mọc cánh bay đầy trời, toàn bộ thị trấn Nghĩa Hưng đều mừng vui.

Giá lương thực không ngừng tăng, lại còn phải quyên góp nữa, bọn họ sắp thành nạn dân đến nơi rồi.

Lương thực được chuyển đến, đúng là thở phào được một hơi.

Thanh niên trai tráng nghe tin phải đi giúp đỡ vận chuyển lương thực, người này còn tích cực hơn người kia, nhà nào cũng đẩy xe tới, tranh nhau lao về huyện Bình Dương.

Vận chuyển một trăm cân đá rất tốn sức nhưng nếu là vác 100 cân lương thực trên vai thì lại đi nhanh như bay!

Từng chiếc xe kéo trống rỗng xuất phát từ thị trấn Nghĩa Hưng, lúc quay về, trên xe chất đầy lương thực, tạo thành những vết hằn sâu trên lớp đất bùn.

Ánh tà dương rọi xuống, mặt đất phủ một lớp màu đỏ thẫm ảm đạm.

Phụ nữ tụ tập thành thành tốp năm tốp ba đứng cạnh nhau, bóng người đổ xuống trên tường đất, chờ đợi xe lương thực về đến nơi.

Thấy xe kéo chất đầy lương thực, từng người một lao lên giúp một tay, hỗ trợ chuyển tới bến thuyền.

Trần Triệu An và các hương lão thì cầm sổ, đếm số người.

Việc phân phối lương thực là một vấn đề phức tạp, đặc biệt là khi gần đây có nhiều người ngòai ùa đến như vậy, việc đăng ký vô cùng rắc rối.

Tuy nhiên đây cũng là cơ hội tốt để lập lại quyền uy.

Thị trấn hàng ngàn người, tuổi tác là tài sản cực lớn, nhưng nếu là hàng vạn người thì tài sản này không còn ngon ăn như vậy nữa, phụ thuộc nhiều hơn vào thực lực tự thân.

Trong số vạn người ùa vào, có không ít mãnh long quá giang, phú thương, cường hào, đại gia tộc từ nơi khác đến.

Khi trước thị trấn Nghĩa Hưng chẳng được mấy vị Võ giả, gặp phải Sơn quỷ đã hoảng hốt lo sợ.

Nhưng hiện giờ, Lương Cừ cưỡi ngựa đi ngang qua thị trấn Nghĩa Hưng, có thể cảm nhận thấy khí tức của mấy vị Võ giả có thực lực không yếu, ít nhất phải đột phá hai ải trở lên.

Bình Luận (0)
Comment