Nhân khẩu là nền tảng của vạn vật, làm cường hào ở trấn và ở thị trấn là hai khái niệm khác nhau.
Có thể tiếp tục chiếm giữ chuỗi sinh thái không còn phải xem năng lực của chính mình.
Nam tử cường tráng dẫn đầu lau mồ hôi nói:
"Trần lão, tổng cộng có 26 xe, toàn bộ đều ở đây hết, ta đều theo dõi hết cả, không có ai dám trộm lấy cả."
"Vất vả các ngươi rồi, đợi lúc nữa phân chia lương thực, mỗi người lấy thêm một cân."
"Không vất vả, không vất cả, hương lão, ngài không thấy thôi, trấn chúng ta tới lấy lương thực đầu tiên, những chỗ khác, như huyện Triều Giang ấy, ồ, giờ phải gọi là trấn Triều Giang, đều đi sau chúng ta cả! Đợi đến khi bọn họ chuyển về chắc trời cũng đã tối, hôm nay chỉ sợ là lại không được ăn no."
"Vậy các ngươi phải cảm ơn A Thuỷ."
Trần Triệu An vuốt râu cười to:
"Không thì các ngươi cho rằng vì sao có thể là nơi đầu tiên được lấy lương thực?"
"Ha ha, ta quên béng mất chuyện này, phải cảm ơn Thuỷ ca! Các ngươi đều nghe thấy rồi chứ?"
"Đa tạ Thuỷ ca!"
"Lương gia trâu bò!"
Thanh niên trên bến thuyền đồng loạt hưởng ứng, động tĩnh rất lớn.
"Được rồi, vậy ta về trước đây, Trần lão sớm phân phát lương thực chút, cơm tối mọi người cũng được ăn ngon hơn."
"Nên là như vậy."
Lương Cừ xoay người lên ngựa, dưới ánh tà dương, Xích Sơn hoá thành một tia sáng màu đỏ, biến mất phía chân trời.
Nhân khẩu trấn Nghĩa Hưng đã hơn vạn người, rất nhiều người ở ngoài đến trong lòng đều ghi nhớ Lương Cừ, ôm trong lòng tâm tư khác nhau.
Đến cũng vội mà đi cũng vội.
Lương Cừ quay lại Dương phủ, chúng đệ tử vẫn đang chia lương thực.
Lục Cương đang làm đăng kí số lượng gạo một phen túm Lương Cừ qua làm tráng đinh, hắn thà đi chuyển bao gạo còn hơn cầm bút.
Đội ngũ của huyện nha còn chưa đến, có thể chủ trì đại cục chỉ có Dương phủ.
Chưa kể Nhị sư huynh Du Đôn còn là Huyện uý, mặc dù việc phân chia lương thực không do hắn quản nhưng nhân thủ không đủ, không thể không đảm nhiệm.
Đội xe hôm nay mới chỉ là chuyến đầu tiên, đằng sau còn có hai ba bốn năm chuyến nữa, không ngừng chuyển lương thực tới đây.
Hướng Trường Tùng ngồi cạnh Lương Cừ, bút lông sói không ngừng chuyển động.
Hướng Trường Tùng vừa ghi chép vừa tiết lộ một tin tức tốt – hắn sắp đột phá bốn ải, trở thành Võ Sư, chỉ trong vòng hai ngày tới thôi!
Lương Cừ chúc mừng:
"Vậy chẳng phải phải mời cơm sao? Ta nghe nói khi trước Hồ sư huynh mời ở Lãng Vân Lâu đấy."
"Nhất định phải là Lãng Vân Lâu rồi."
Hướng Trường Tùng vung tay, mực trên bút lông sói cũng văng ra vài giọt, tâm tinh vô cùng vui vẻ.
"Đúng rồi, bên ta còn có mấy cặp sừng của cá chim sừng trâu, Hướng sư huynh cần dùng không?"
"A, không cần đâu, thứ đồ này chỉ là thuốc dẫn thôi, lần trước Hồ sư huynh chỉ dùng có một nửa, chỗ còn lại đều cho ta hết, thừa sức dùng làm Ngưng huyết đan."
"Chỗ ta có cặp lớn hơn, to ngang răng chó sói, dùng làm thuốc dẫn hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn."
Mắt Hướng Trường Tùng sáng lên:
"Vậy ta mà còn từ chối nữa thì bất kính quá rồi."
"Không thành vấn đề, đợi lúc nữa ta đi lấy cho huynh."
Phân phát lương thực xong đã là nửa đêm.
Sư nương đi nghỉ từ sớm, chỉ còn sư phụ và các sư huynh ở đó trò chuyện.
Nha hoàn bưng ấm trà lên, đang định rót trà thì Lương Cừ tiện tay nhận lấy, bắt đầu từ sư phụ đến các sư huynh, lần lượt rót cho từng người một.
Dương Đông Hùng và mấy vị sư huynh nhìn nhau, như cười mà không phải cười.
Từ Tử Soái nhấp một ngụm, tựa như có ý ám chỉ:
"Tiểu Cửu, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!"
"Từ sư huynh cứ nói đùa, tuổi ta nhỏ nhất, những việc này nên làm."
Dương Đông Hùng một ngụm uống hết, đặt chén về lại khay:
"Được rồi, có việc gì thì cứ nói thẳng là được."
Lương Cừ bước tới, một lần nữa rót đầy:
"Sư phụ, con sông ở huyện Bình Dương kia, người biết được bao nhiêu?"
"Quá Long Hà? Con hỏi cái này làm gì? Ta biết không nhiều, chỉ nghe trưởng bối kể rằng là do Giao Long đi qua tạo ra, sao thế?"
"Con cũng nghe thấy mãi lời đồn này, vô cùng hiếu kì, ban ngày con dọc theo Quá Long Hà bơi mãi lên trên, lúc xuyên qua một khu rừng rậm phát hiện ra một cái hồ, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ, rộng nửa dặm."
"Nửa dặm? Thế thì đúng là không nhỏ đâu."
Dương Đông Hùng chau mày:
"Con có phải phát hiện ra thứ gì ở trong đó không?"
"Không giấu gì sư phụ, trong hồ kia có cực nhiều cá tầm, đâu đâu cũng thấy, loại cá này ăn thịt, theo lí mà nói không nên tụ lại một chỗ.
Điều kì quái nhất là, ở cửa hồ có ba con cá tầm lớn, con nào cũng dài hai trượng! Khí tức trên người tuyệt đối là Tinh quái, nhìn như là chó giữ nhà!"
Du Đôn, Lục Cương và các sư huynh khác đều ngồi thẳng người dậy.
Tinh quái như mãnh hổ, đều có địa bàn của riêng mình, tụ lại một chỗ sinh sống hoà thuận thì chỉ có một khả năng.
Có thứ lợi hại hơn trấn áp.
Một con Đại Tinh quái, hoặc là... Tầm Ngư Yêu?
Mấy vị sư huynh đều liếm môi.