Đại Tinh quái là thứ đồ tốt, đặc biệt là gân lớn bên trong cơ thể nó, ăn xong có thể tăng cường sức mạnh gân cốt!
Gân lớn của Tầm Ngư Yêu thì lại càng khỏi phải nói, ăn nó khi còn trẻ có công hiệu nâng cao thiên tư!
Chỉ tiếc rằng Đại Yêu dưới nước quả thực rất khó đói phó, hơi không để ý chút là sẽ bỏ chạy mất, gân lớn của con Tầm Ngư Yêu khó có đến nhường nào.
Nhưng nghe miêu tả của sư đệ, địa hình này cũng cực tốt.
Con người ở dưới nước đấu với cá rất thua thiệt, nhưng hồ có cửa thì một khi chặn lại cửa ra, rồi lại hút nước đi, chẳng phải là mặc người xâu xé sao?
Dương Đông Hùng nghe xong, ngón trở liền cử động, hoài niệm hương vị thơm ngon của cá tầm.
Lương Cừ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:
"Còn nữa, sư phụ, trong hồ có thể có nhiều cá tầm như vậy, thực ra vô cùng kỳ quái, nhiều cá ăn thịt như vậy, lượng thức ăn nhất định không ít."
"Ý của con là..."
"Cá tầm, ngoại hình giống rồng nên ngư dân còn gọi là Tầm Long, con cảm thấy, nếu thật sự có Đại Tinh quái, thậm chí là Yêu thì sẽ không sống trong một cái hồ nhỏ như vậy, con nghi ngờ trong đó còn có những thứ khác.
Quá Long Hà, Giao Long qua sông, lời đồn này con nghe không biết bao nhiêu lần rồi, vậy nên liệu có khả năng, trong đó có thứ đồ do Giao Long lưu lại không nên mới khiến con Cá Tầm Vương kia lưu luyến không muốn đi?"
Mười con chim ở trong rừng còn không bằng một con chim ở trong tay.
Phó bản cấp cao, không nhất định phải sống chết đối đầu!
Còn có thể tìm người đánh thay mà!
Lời này của Lương Cừ vừa thốt ra, mọi người có mặt ở đó đều có chút ngồi không yên, không khỏi liên tưởng.
Nếu thật sự có tàn tích của Giao Long lưu lại thì sao?
Máu rồng thịt rồng không nói, vảy rồng, xương rồng đều là bảo vật phi phàm!
"Bình tĩnh đã, vội cái gì, hồ ở ngay đó còn chạy được à? Tu thân trước tiên phải tu tính, quên hết rồi sao?"
Lời này của Dương Đông Hùng đã thức tỉnh những người đang nằm mơ.
Mọi người đồng loạt điều chỉnh tư thế ngồi, bình phục tâm tình.
Chỉ là không thể ngăn được sự kinh ngạc trong lòng.
Mệnh cách Trường Giao qua sông, quả đúng là khủng bố.
Lương Cừ cảm thấy mệnh cách Trường Giao qua sông của mình đúng là một cái cớ linh hoạt, chỉ khiến người ta cảm thấy hắn ở trong nước rất dễ dàng kiếm được tài nguyên.
"Việc liên quan đến Tầm Ngư Yêu này, tạm thời không cần vội, chung quy cũng là Thuỷ thú, nếu thật sự là Yêu, ta cũng phải mất một phen công phu, phải tính kế lâu dài. Ngược lại ngày kia có một việc quan trọng đây."
Dương Đông Hùng lấy từ trong tay áo ra một tấm Thang Kim Thiếp, đưa cho Du Đôn đang ngồi bên tay trái để đọc.
"Chiều nay có người mang bái thiếp tới, nói là muốn mở Võ quán ở huyện Bình Dương, muốn mời chúng ta đến bàn luận."
"Vậy chẳng phải là tới khiêu chiến sao? Lai lịch thế nào, không sợ bị sư phụ đánh chết à?"
Từ Tử Soái nhận lấy bái thiếp trong tay Lục Cương, quét mắt nhìn rồi chuyển cho Ngũ sư muội đang ngồi bên cạnh.
Thành thật mà nói, hắn khá ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên có người muốn mở Võ quán khiêu chiến.
Trấn Bình Dương đột nhiên trở thành huyện Bình Dương, nhân khẩu tăng lên gấp mười lần, Võ quán thu nhận đồ đệ quan trọng nhất là nhân khẩu, đương nhiên có không ít người cũng theo qua đây, xuất hiện việc khiêu chiến cũng là điều tất yếu.
Đại Thuận thịnh hành Võ đạo, bàn luận đấu võ được người ta yêu thích nhất.
Đặc biệt là mở Võ quán, không liên quan đến bối cảnh, quyền thế, ai đến cũng không chối từ là quy tắc mặc định.
Nhưng khiêu chiến ai không khiêu chiến lại đi khiêu chiến Võ quán Dương thị?
Không nghe nói mấy huyện gần đây có người lợi hại hơn sư phụ.
"Từ sư huynh, huynh không cẩn thận xem kĩ sao, trên đó có viết đấy, không phải là so đấu giữa sư phụ với nhau mà muốn so đấu bản lĩnh của đồ đệ."
Ngũ sư tỷ xem kĩ hơn nhiều, chỉ vào nội dung bên trên:
"Trên bái thiếp có nói, sư phụ lợi hại, đồ đệ dạy ra chưa chắc cũng lợi hại, nếu đã mở Võ quán vậy phải so đấu bản lĩnh của đồ đệ."
"Chậc."
Từ Tử Soái bắt chéo chân, ngồi dựa vào ghế thái sư
"Vậy hắn không sợ đồ đệ bị ta đánh chết sao?"
Lục sư huynh Tào Nhượng sau khi nhận lấy bái thiếp liền lắc đầu:
"Chưa chắc đâu, ta thấy người này chỉ sợ là nhắm vào Cửu sư đệ."
"Ta ư?"
Lương Cừ nhận lấy bái thiếp, cẩn thận xem kĩ, phát hiện ra quả đúng như vậy.
Đối phương chỉ rõ, hai bên tự mình chọn ra ba vị đồ đệ để tranh tài.
Xét thời gian thu nhận đệ tử, chọn ra ba người bao gồm người lớn nhất, người đứng giữa và người nhỏ nhất.
Đại Sư huynh không ở đây, nói cách khác chính là Nhị sư huynh, Ngũ sư tỷ và hắn.
Hắn nhập môn chưa được năm tháng, dễ thấy đang coi hắn làm điểm đột phá?
Từ Tử Soái lúc này cũng hiểu rõ:
"Tên này rất rõ thực lực bản thân, căn bản không muốn thắng, tính toán đánh ba trận thắng một trận? Ta đoán đệ tử nhỏ nhất hắn mới nhận có thiên phú rất tốt!"
Dương Đông Hùng là nhân vật bậc nào, các đệ tử ông dạy ra đương nhiên không tệ.
Ba ván thắng một còn hơn thắng hết các Võ quán khác, trong mắt người ngoài đã là thành công rồi!
Đánh thắng trẻ nhỏ và đánh thắng nửa chiêu của đại tướng quân là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Người khiêu chiến là một người khôn ngoan.
Chỉ tiếc là...
Từ Tử Soái sờ cằm.
Lúc dạy Lương Cừ dùng trường thương hắn đã cảm nhận được, tiểu sư đệ của mình có khí lực còn hung mãnh hơn cả Võ giả đột phá bốn ải.
Sau này sư phụ khẳng định là trời sinh Võ cốt, sức mạnh vô hạn.
Thiên phú Võ học lại càng dị bẩm hơn, chiêu thức gì đó nhìn qua là hiểu, vừa tập là đã biết, chỉ hơn một tháng đã luyện thành thạo Đấu pháp.
Chưa kể mệnh cách còn là Trường Giao qua sông, hung mãnh dị thường.
Đối phương chắc chắn không chọn nhầm người chứ?
Nếu đổi thành Bát sư đệ thì còn có cơ hội thắng...