Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 214 - Chương 214: Đấu Võ, Luận Bàn (1)

Chương 214: Đấu võ, luận bàn (1) Chương 214: Đấu võ, luận bàn (1)

Nước mưa cọ rửa qua những mảnh ngói màu xanh xám, hội tụ vào giữa hàng ngói, chảy xuống trên góc mái hiên, rồi róc rách rơi xuống mặt đất.

"Sau ngày Kinh Trập, thời tiết ấm lại, mưa dần nhiều hơn, mài nghiên mực tốt nhất nên dùng tro dầu, đừng dùng tro cây tùng."

"Trời mưa không khí ẩm ướt, trang giấy cũng vậy, người mới học nếu dùng tro cây tùng, dễ khiến khô mực hoặc là không khống chế tốt lượng nước, dùng tro dầu dễ khống chế hơn nhiều"

Mùi mực nhàn nhạt nhẹ bay trong phòng, hòa lẫn với hơi nước mưa ngoài cửa sổ, dường như thứ mà nước mưa đang cọ rửa không phải bụi tích trên mái nhà mà là lục phủ ngũ tạng của con người.

Lương Cừ hít sâu một hơi, nâng bút chấm mực, vẽ ba nét, hương thơm lan ra trên tờ giấy Tuyên.

Tư Hằng Nghĩa đứng ở sau lưng Lương Cừ quan sát.

So với chữ viết như gà bới hồi hai tháng trước thì tiến bộ rất nhanh.

Lương Cừ không ngờ rằng, thiên phú Võ Đạo tăng lên gấp bội, cũng có trợ giúp đối với việc luyện chữ của hắn, lực khống chế ngón tay và cổ tay trở nên cực kỳ chuẩn xác, tuy còn chưa có phong cách riêng của bản thân nhưng về phương diện bắt chước thư pháp thì tiến bộ nhanh chóng.

Nếu không phải người rành về thư pháp đều sẽ cảm thấy chữ mà Lương Cừ viết ra rất đẹp.

Viết xong một bảng chữ mẫu, Tư Hằng Nghĩa mới lên tiếng:

"Ta còn tưởng hôm nay ngươi sẽ không tới đấy"

"Lời này của Tư tiên sinh có ý gì?"

Tư Hằng Nghĩa cười nhẹ:

"Cả huyện Bình Dương đều đang huyên náo xôn xao, không ai là không biết, xem ra ngươi đã định liệu trước, không biết ngày mai có chờ được tin tốt lành không đây?"

Lương Cừ lập tức hiểu ra, Tư Hằng Nghĩa đang nói tới chuyện tỷ thí võ nghệ của Võ quán, hắn khiêm tốn đáp:

"Cũng không khoa trương đến mức đã định liệu trước, chỉ là ta có lòng tin nhất định thôi"

"Vậy ngày mai ta phải ghé qua xem xem mới được"

"Xin đợi Tư tiên sinh"

Tư Hằng Nghĩa gật đầu, thong thả bước đi kiểm tra những học sinh khác.

Lương Cừ vân vê bút lông sói trong tay, không khỏi buồn bực.

Chỉ trong một ngày mà tin tức đã lan rộng đến vậy sao? Ngay cả Thư viện cũng biết?

Cái tên đi đưa bái thiếp đúng là không tiếc sức lực đi tuyên truyền mà, hận không thể nói cho người của toàn huyện biết, mình tới rồi, muốn tỷ thí với Võ quán lợi hại nhất nơi đây.

Là chắc chắn mình sẽ giành chiến thắng sao?

Lương Cừ ngược lại bắt đầu chờ mong.

Mưa ngừng rơi, hắn thu dọn xong đồ đạc thì tới chuồng ngựa, thấy một đám học sinh đang vây quanh Xích Sơn tấm tắc khen lạ, đều là những người trẻ 16-17 tuổi, rất có lòng hiếu kỳ đối với tuấn mã.

Có người còn muốn đưa tay ra sờ, nhưng bị ánh mắt hung mãnh của Xích Sơn làm cho phải lui về, ngứa tay khó nhịn.

Không nghi ngờ gì nữa, ai mà dám sờ, tuyệt đối sẽ bị nó hung ác đạp cho một cước.

Dựa vào cước lực của Xích Sơn, người thì sẽ không bị bay đi đâu, chỉ là trên người sẽ có thêm một cái lỗ lớn thôi.

"Đây là Long Huyết Mã nhỉ, nhất định là Long Huyết Mã đúng không? Năm trước, ta theo cha đến phủ Hoài Âm, trên đường cũng nhìn thấy một con Long Huyết Mã như thế này, chỉ là con kia có màu đen, chỉ trong chớp mắt đã mất dạng, giờ xem ra, vẫn là màu đỏ đẹp mắt, vừa uy phong lại thu hút ánh nhìn."

Một công tử mặc áo gấm mở quạt xếp ra, thời tiết se lạnh của mùa xuân dường như không ảnh hưởng gì đến hắn:

"Không phải đâu, cưỡi ngựa thì phải cưỡi ngựa trắng, mặc áo trắng cưỡi ngựa trắng giơ cao thanh kiếm bạc dài ba thước, vậy mới là phong độ thanh thoát, hấp dẫn ánh nhìn của nữ hài tử."

"Ngươi đúng là đồ bảnh choẹ, trên người còn treo mấy cái túi thơm liền, mũi ta cũng bị sặc đây này, có thấy ghê không hả?"

"Cứt chó, hôm nay ta chỉ treo một cái thôi, ngươi là đang ghen ghét ta"

"Con ngựa lớn thế này cũng phải 1000 lượng bạc đấy nhỉ?"

"1000 lượng? Tới đây, tới đây, ngươi đi đâu mua được với cái giá đó, ta bảo cha ta ra giá 2000 lượng, gấp đôi liền!"

"Nào nào nào, đừng ồn ào nữa, có người đến kìa"

Lương Cừ thân cao 5 thước 5, cao hơn nửa cái đầu so với các thư sinh khác, khí chất trên người cũng hoàn toàn bất đồng.

Sức mạnh trọng tâm của người tập võ cực kỳ phát triển, dù đi lại hay đứng một chỗ cũng có sự khác biệt rõ rệt so với người bình thường, lộ ra vẻ tự tin một cách tự nhiên, khí thể dâng trào, mang theo mười phần khí khái nam tử.

Đám người không cùng một lớp, cũng không quen biết, thế nhưng trong vô thức đều cảm thấy, Lương Cừ chính là chủ nhân của Long Huyết Mã, khí chất tương hợp, cho nên đều nhao nhao tránh đường.

Thấy bọn họ khách khí như thế, Lương Cừ cũng chắp tay, xoay người lên ngựa, đang muốn kéo dây cương rời đi lại bị một vị công tử mặc áo xanh gọi lại.

"Huynh đài xin dừng bước!". Công tử mặc áo xanh tiến lên trước một bước, ngăn ở phía trước ngựa, chắp tay hành lễ:

"Xin hỏi huynh đài, con ngựa này chính là Long Huyết Mã đúng không?"

"Ừm, là Long Huyết Mã ngũ phẩm được ngự ban"

Trời!

Mọi người ở đây đều hít sâu một hơi.

Ngũ phẩm!

Ngự ban!

Tuổi của Lương Cừ cũng tương đương bọn họ, bình thường hoặc là đang đọc sách hoặc là đang tập võ, thông thường còn chưa đến trình độ Tú Tài hay Võ Sư, sao ngươi lại được ngự ban Long Huyết Mã?

Người bên ngoài đều lợi hại như vậy sao?

Không phải là thừa kế tước vị của tổ tiên đấy chứ?

Đám người đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, trong số bọn hắn đại đa phần đều chưa từng gặp qua Lương Cừ, còn tưởng hắn là rồng quá giang từ huyện khác tới.

Công tử áo xanh hỏi tiếp:

"Xin hỏi đại danh của huynh đài là gì?"

"Ta là Lương Cừ đến từ trấn Nghĩa Hưng, là Cửu đệ tử của Dương quán chủ, chư vị nếu có ý nghĩ muốn tập võ, cứ tới tham gia! Võ quán Dương thị luôn hoan nghênh mọi người, ta còn có việc, không ở lại thêm nữa, đi thôi!"

Lương Cừ kéo dây cương, Xích Sơn thay đổi phương hướng, nhảy một cái ra ngoài, chỉ lưu lại đám người đang nhìn chằm chằm vào mông ngựa.

"Hóa ra là Võ Giả, bảo sao cứ có cảm giác không giống với người bình thường"

"Võ quán Dương thị? Sáng nay, ta nghe nói hôm nay bọn hắn sẽ tỷ võ thì phải?"

"Là giờ Ngọ một khắc ngày mai, đúng lúc nghỉ trưa, chi bằng mọi người cùng đi xem náo nhiệt nhỉ?"

"Được đấy, được đấy!"

Bình Luận (0)
Comment