Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 215 - Chương 215: Đấu Võ, Luận Bàn (2)

Chương 215: Đấu võ, luận bàn (2) Chương 215: Đấu võ, luận bàn (2)

Lương Cừ cưỡi ngựa đi trên đường, đi được khoảng nửa dặm, một tay hắn buông dây cương ra, chậm rãi sờ lên Phục Ba Thương treo ở bên cạnh.

Đùi phải khẽ dựa vào bụng ngựa, Xích Sơn ngầm hiểu ý, đi vào trong một hẻm nhỏ, đuôi ngựa biến mất phía sau tường vây.

Lương Cừ đếm thầm ba tiếng, đưa tay nắm lấy Phục Ba Thương.

Tiếng gió đột nhiên im bặt, trường thương quét ngang nửa vòng tròn, đám chim đang đậu trên tường rào kinh hãi bay đi, mũi thương màu vàng đen như đâm rách ánh nắng chiều, xé không khí thành hai nửa, chỉ vào lồng ngực người vừa đến.

Thương lớn nặng trăm cân vung ra mang theo tiếng rít chấn nhiếp đối phương.

"Ngẩng đầu!"

Mũi thương nhấc lên trên, ép cho người vừa đến trong lúc kinh hãi phải ngẩng đầu lên.

Gói thuốc rơi xuống đất, Lam Đài giơ hai tay lên tạo thành tư thế đầu hàng, nét kinh ngạc trên mặt còn chưa tiêu tan, hắn không ngờ mình thế mà lại bị phát hiện một cách dễ dàng như vậy.

Cả người Lương Cừ tựa ở bên tường, bao phủ bên trong bóng tối, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.

Lam Đài không nhịn được, lên tiếng xin lỗi trước:

"Xin lỗi xin lỗi, thật sự là không kìm lòng được, chiều qua ta thấy ngươi cưỡi con Xích Hồng Mã này, vô cùng hâm mộ.

Hôm nay đi mua thuốc về mới phát hiện hóa ra ngươi chính là Cửu đệ tử của Dương quán chủ, là đối tượng luận võ của sư đệ ta, nhịn không được liền đi theo sau, xin được thứ lỗi."

Lam Đài đi y quán bốc thuốc, ngang qua Thư viện, đúng lúc nghe thấy Lương Cừ nói mình là Cửu đệ tử của Dương quán chủ.

Chờ người đi ra hắn mới phát hiện, hóa ra cái người cưỡi Xích Hồng Mã chiều hôm qua chính là người mà tiểu sư đệ muốn khiêu chiến.

Lương Cừ nhướng mày:

"Người hôm qua tới đưa bái thiếp chính là ngươi?"

"Người viết bái thiếp là sư phụ ta, còn ta chỉ là người đưa bái thiếp thôi, ta tên là Lam Đài". Lam Đài cười ngượng, hắn xoay người, lấy ra một cái túi vải nhỏ:

"Việc này là ta làm không đúng, trong túi này của ta có mười mấy lượng bạc, đưa hết cho tiểu lang quân đấy, coi như bồi tội"

Đều là do mình bị ma quỷ ám ảnh, quá mức hiếu kỳ mà.

Nói ra ngoài, người không biết còn tưởng rằng hắn đi tìm hiểu tình hình đối thủ cho sư đệ đấy, như vậy dù có chiến thắng cũng không vẻ vang gì.

Sao lại không quản được cái chân của mình như vậy chứ?

Lam Đài hận không thể tát cho mình một cái.

Lương Cừ nhìn kỹ từ trên xuống dưới.

Người gầy như khỉ ốm, cử chỉ lại quái đản, ngược lại giống với người đưa bái thiếp mà sáng nay các Học Đồ miêu tả.

Nhìn lại mười mấy bao thuốc mà Lam Đài đánh rơi trên mặt đất, mặt trên viết hai chữ Trường Xuân, hắn miễn cưỡng tin lời đối phương nói, thu hồi lại Phục Ba Thương.

Lam Đài thở phảo một hơi, cũng không phải hắn sợ Lương Cừ mà chỉ là không muốn đối phương hiểu lầm.

Hăn vội vàng dâng lên túi tiền mình vừa lấy xuống kia:

"Mười mấy lượng bạc này..."

"Tự ngươi giữ đi"

Cửu đệ tử của Dương Đông Hùng đến cả chút tiền này cũng lấy, nói ra ngoài thì mất mặt biết bao.

Lương Cừ kéo dây cương, thay đổi phương hướng, cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn.

"Vậy thì tốt". Lam Đài vui mừng cất kỹ túi tiền, nhặt bao thuốc từ dưới đất lên, vỗ vỗ tro bụi, nhìn theo bóng lưng của Lương Cừ, không khỏi cảm khái:

"Đúng là được Đại sư phụ dạy dỗ, khí độ cũng khác thật, ngay cả dáng vẻ cưỡi ngựa cũng tuấn tú"

Đến y quán Trường Xuân.

Lương Cừ dẫn ngựa vào sân sau, tìm Trần chưởng quỹ, khoa tay diễn tả:

"Vừa rồi có phải có một người vóc dáng cao tầm này, mặc áo màu xám, trông như khỉ ốm tới đây mua thuốc đúng không, số lượng còn rất nhiều."

Trần chưởng quỷ hơi hồi tưởng lại rồi gật đầu:

"Đúng là có một người như vậy, mua phần lớn đều là thuốc cường thân kiện thể, mười mấy bao liền, có lẽ là người luyện võ"

Lương Cừ gật đầu, vậy là đúng rồi.

"Sao vậy?"

"Không có gì, trên đường gặp phải chút chuyện nên tới hỏi thăm thôi, Trần chưởng quỷ không cần phải lo lắng". Lương Cừ xắn ống tay áo lên:

"Trương y sư đâu rồi, hôm nay ta học với hắn đúng không?"

"Đúng vậy, vừa vặn có một người bệnh bị gãy xương cánh tay tới khám, Trương y sư bảo ngươi tới thử tay nghề đấy."

"Được, vậy ta đi trước đây"

Việc Võ quán tỷ thí cũng không làm xáo trộn kế hoạch học tập của Lương Cừ.

Buổi sáng xuống sông tu luyện, cùng đi tầm bảo cùng bốn thú và Luyện Cốt một lần.

Giữa trưa về Võ quán tìm Hồ sư huynh, Từ sư huynh luận bàn, tăng tiến võ nghệ rồi lại Luyện Cốt một lần nữa.

Đến chiều tới Thư viện, về cơ bản đã học xong chữ, chủ yếu là nghiên cứu thư tịch điển cố, rất nhiều công pháp đều quen sử dụng điển cố, không có chút tri thức văn hóa thì rất khó xem hiểu được.

Chạng vạng tối lại tới y quán, Lương Cừ đã có thể dễ dàng tự mình xử lý tổn thương gãy xương đơn giản, hiện giờ đang đọc thêm một chút sách dược đơn giản.

Đêm đến, trước khi đi ngủ lại Luyện Cốt lần thứ ba, tuyệt đối không để khí huyết lưu lại đến ngày hôm sau.

Dương Đông Hùng mỗi lần nhìn thấy đều nói Lương Cừ chăm chỉ nghiêm túc.

Sáng sớm hôm sau.

Lương Cừ đơn giản làm nóng người một chút rồi chờ đợi ở Võ quán, thậm chí còn chưa từng Luyện Cốt, để bảo đảm bản thân ở vào trạng thái đỉnh phong.

Bầu không khí trong Võ quán hôm nay tràn ngập sự hưng phấn khó mà kìm nén được.

Khiêu chiến ấy mà, loại việc này cũng không thường thấy.

Sau khi trấn Bình Dương trở thành huyện Bình Dương, nhân khẩu càng ngày càng nhiều, do đó, Học Đồ mới gia nhập Võ quán cũng càng ngày càng đông.

Hiện giờ đã lên đến con số gần 100 người, toàn bộ hậu viện đều không đủ chỗ mà ở, đang phải thuê thêm mười mấy thợ thủ công để mở rộng.

Ban đầu Dương Đông Hùng xây dựng Võ quán, cả huyện Bình Dương vẫn chỉ là một thôn, hắn đã xây theo quy mô lớn rồi, không ngờ 20 năm sau vậy mà vẫn không đủ.

Dương Đông Hùng dự định cải tạo Diễn Võ Trường lớn hơn chút nữa, tốt nhất là chia làm hai khu.

Một khu chuyên cung cấp cho Học Đồ sử dụng, trao đổi với nhau, còn khu thứ hai thì cung cấp cho Võ Giả sử dụng.

Buổi trưa,

Dân chúng tụ tập ở gần Võ quán Dương thị, có người còn nằm bò trên đầu tường để xem náo nhiệt, bên cạnh cành cây xiên xiên vẹo vẹo cũng toàn là đầu người.

Thậm chí còn có người đến trước chiếm được vị trí tốt, ra giá ba đồng bán cho người khác.

"Đắt thế, có biết xấu hổ không đấy hả?"

"Thích mua thì mua!"

"Ha ha, đừng để ta nóng tính, lão tử chặt luôn cái cây của ngươi đó"

"Đừng ồn ào nữa, người đến rồi, người đến rồi!"

Bình Luận (0)
Comment