Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Cho Các Ngươi Biết, Thế Nào Là Võ Cốt Trời Sinh (1)

Chương 216: Cho các ngươi biết, thế nào là Võ cốt trời sinh (1) Chương 216: Cho các ngươi biết, thế nào là Võ cốt trời sinh (1)

Mấy thư sinh thanh niên đều đang do dự, làm cách nào cũng không leo được lên tường.

Hơn một trăm Học Đồ của Võ quán tập trung cùng một chỗ đã chiếm cứ bốn phía của Võ quán, tất nhiên là không còn chỗ cho người khác.

Công tử áo gầm cầm quạt xếp tức muốn chết, nhìn trái phải xung quanh, giơ quạt xếp lên chỉ về hướng một người:

"Ngươi, qua đây!"

Vị nông phu tranh thủ thời gian tới xem náo nhiệt chỉ vào mũi mình:

"Ta sao?"

"Đúng, chính là ngươi"

Nông phu thấy đối phương mặc áo gấm, không dám chống lại, đành phải đi qua.

Chỉ thấy công tử áo gấm kia vung tay ném ra hạt đậu bằng bạc:

"Một lượng bạc, đưa ta lên trên tường"

Ánh mắt nông phu tỏa sáng, dùng răng cắn thử một cái, xác nhận vết cắn, mừng rỡ nâng công tử áo gấm lên, đỡ hắn lên trên tường.

Những thư sinh còn lại thấy thế cũng học theo, lần lượt bỏ tiền ra để được leo lên đầu tường.

Bọn hắn hưng phấn ngồi trên đầu tường, nhìn về phía xa, đột nhiên có người đỡ lấy bả vai của đám người:

"Mau nhìn, mau nhìn, người đến rồi, người đến rồi!"

"Trời, vóc dáng cao lớn thật đấy! Khéo phải sáu thước ấy nhỉ?"

"Trời ạ, trước nay chưa gặp qua người nào cao lớn như vậy, cảm giác phải sáu thước mốt, nắm đấm của hắn khéo còn to hơn cái đầu của ta nữa đấy? Đây là đệ tử thứ mấy?"

"Ta nghe nói Võ Giả phân chia căn cốt, người bình thường đều là Phàm cốt, còn thiên tài chân chính mới là Võ cốt trời sinh, từ khi sinh ra đã không giống bình thường, người này không phải là Võ cốt đấy chứ?"

"Liệu đệ tử của Dương Sư có thể thắng nổi không?"

"Nếu Dương Sư ra tay tất nhiên là không có vấn đề gì, ngài ấy là đệ nhất cao thủ huyện Bình Dương, cảnh giới Thú Hổ đại thành, có thể trấn áp toàn bộ đám đạo tặc, nhưng đệ tử của ngài ấy thì ta có cảm giác nguy hiểm đấy?"

"Nghe nói lần đấu võ này, người ra mặt sẽ là đệ tử lớn nhất, đệ tử ở giữa và đệ tử nhỏ nhất của Dương Sư, aiz, ngươi nói Cửu đệ tử của Thư viện chúng ta có phải là đệ tử nhỏ nhất kia không?"

"Không biết, Dương Sư đến cùng có bao nhiêu đệ tử ta cũng không rõ"

"Ta cảm thấy vị Bàng quán chủ kia nói cũng đúng, quán chủ lợi hại nhưng chưa chắc đệ tử dạy dỗ ra cũng lợi hại, hai việc này hoàn toàn khác nhau, hắn nói một cách tự tin như vậy, ai thắng ai thua cũng chưa chắc được"

Mấy thư sinh cũng hiểu khá rõ về Võ quán, nếu đổi thành người bình thường, sẽ không thể hiểu được chi tiết trong đó, chỉ cảm thấy náo nhiệt.

Trên đường, Bàng Thanh Hà dẫn theo một đám đệ tử đi tới từ con phố dài, dọc đường đều chắp tay nói lời cảm ơn với hương thân phụ lão.

Lương Cừ mà thấy nhất định sẽ nhận xét một câu, chẳng khác gì minh tinh đi thảm đỏ, đi mười mét mất tới ba phút.

Bên cạnh Bàng Thanh Hà, một nữ học đồ tỏ ra cực kỳ hưng phấn:

"Sư phụ, náo nhiệt thật."

Bạc Thanh Hà gật đầu:

"Ngày Kinh trập, xuân gieo hạt giống, mọi người đều bận, nhưng giờ Ngọ một khắc đúng vào lúc nghỉ trưa, có thời gian rảnh rỗi mọi người nhất định sẽ không bỏ qua náo nhiệt, ta cố ý chọn thời điểm này."

Đại Tráng đảo mắt trái phải, nhiều người như vậy khiến hắn có chút khẩn trương.

Nữ học đồ thấy vậy liền vỗ bả vai Đại Tráng, quay đầu nhìn về phía Lam Đài:

"Lam Đài sư huynh, hôm qua huynh không phải đã gặp mặt Cửu sư đệ của Dương Sư rồi sao? Huynh thấy thực lực của hắn thế nào?"

"Không cảm giác được, hắn liễm khí cực kỳ tốt". Lam Đài lắc đầu:

"Về mặt Võ kỹ khẳng định có ưu thế, tuy nhiên ta có lòng tin vào Đại Tráng! Dù luyện tốt Võ kỹ cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, Võ Giả đến cùng vẫn phải nhìn vào cường độ khí huyết.

Hắn tập võ được năm tháng, nhiều nhất cũng chỉ là Võ Giả đột phá hai ải giống như Đại Tráng, nhưng Đại Tráng là trời sinh Tráng cốt, có một nửa thiên tư Võ cốt, gần như tương đương với Võ Giả bốn ải, cho nên không phải sợ, ngươi nhất định có thể thắng!"

"Không sai, Đại Tráng". Bàng Thanh Hà nắm lấy bả vai Đại Tráng cổ vũ:

"Không phải sợ hắn, thực lực của con nhất định mạnh hơn hắn!"

Được sư phụ và các sư huynh cổ vũ, sắc mặt Đại Tráng dần ổn trở lại, nắm chặt nắm đấm, lòng tin dâng trào.

Trước cửa Võ quán Dương thị, Hướng Trường Tùng và Hồ Kỳ đang đứng chờ ở đấy, thấy thân hình của Đại Tráng cũng có chút giật mình.

Thể trạng khoa trương như vậy, nhất định không phải là thể chất bình thường!

Thấy người tới cửa, hai người không kịp ngẫm nghĩ nữa mà cùng nhau ôm quyền:

"Bàng quán chủ!"

Bàng Thanh Hà ôm quyền đáp lễ:

"Hai vị xưng hô như thế nào?"

"Thất đệ tử của Dương Sư, Hồ Kỳ"

"Bát đệ tử của Dương Sư, Hướng Trường Tùng"

"Hạnh ngộ, hạnh ngộ"

"Bàng quán chủ, xin mời"

Bàng Thanh Hà lại lần nữa thi lễ, dẫn theo đám đệ tử nối đuôi nhau đi vào.

Đi qua hành lang, thấy Dương Đông Hùng ngồi ở một góc của Diễn Võ Trường.

"Dương quán chủ! Ngưỡng mộ đã lâu". Bàng Thanh Hà cất bước tới cúi người chào hỏi.

Dương Đông Hùng cũng không đứng dậy, đưa tay chỉ vào cái ghế ở bên cạnh:

"Bàng quán chủ, mời ngồi"

Bàng Thanh Hà cũng không dám ngồi:

"Đã quấy rầy các vị, quả thật có phần đắc tội, chỉ là vừa mới đến, thật sự khó mà mở ra được cục diện, tại hạ bất tài, tuy nhiên cũng muốn luận bàn một phen."

"Không sao"

Dương Đông Hùng vuốt râu, không để ý tới những lời xã giao kia, đưa tay chỉ về một hướng, Du Đôn, Trác Thiệu, Lương Cừ đều đang ở phía đó.

"Theo như lời ngươi nói, đúng ra nên do Đại đệ tử, Ngũ đệ tử và Cửu đệ tử của ta ra sân, chỉ tiếc là, Đại đệ tử của ta đang ở Tây quân, không dứt ra được, đành phải để Nhị đệ tử của ta ra thay"

"Không sao, không sao, ra sức vì nước, là bậc anh hùng"

Bàng Thanh Hà căn bản cũng không để tâm, hai trận còn lại dù sao cũng thua, chỉ cần người đệ tử nhỏ nhất này không thay đổi là được.

Hắn để đệ tử của mình theo thứ tự đứng ra:

"Đây chính là Đại đệ tử của ta, Lam Đài, Ngũ đệ tử Cát Bá Xuân, Cửu đệ tử Khấu Tráng, nói tới cũng thật trùng hợp, số lượng đệ tử thân truyền mà ta thu nhận không khác gì Dương quán chú, đệ tử nhỏ nhất cũng mới nhập môn chưa được nửa năm"

Thấy vị đệ tử cao lớn nhất kia lại là Cửu đệ tử nhỏ nhất, quần chúng vây xem đều xôn xao cả lên.

Thế này thì đánh kiểu gì?

Cửu đệ tử ở phía đối diện tối thiểu cũng phải sáu thước, còn Lương Cừ bên này mặc dù cũng rất cao lớn, nhưng dáng vẻ cũng chỉ tầm năm thước năm, kém hẳn một cái đầu!

Con người là lập thể, chiều cao thua tới một cái đầu thì độ rộng của vai, sải tay, và sức lực cũng sẽ yếu hơn.

Dương Đông Hùng gật đầu:

"Ba ván đánh thế nào, theo thứ tự ra sao, ngươi nói xem."

"Mình trần chiến! Không mang theo bất kỳ vũ khí gì, bắt đầu từ đệ tử nhỏ nhất!"

Bình Luận (0)
Comment