Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 217 - Chương 217: Cho Các Ngươi Biết, Thế Nào Là Võ Cốt Trời Sinh (2)

Chương 217: Cho các ngươi biết, thế nào là Võ cốt trời sinh (2) Chương 217: Cho các ngươi biết, thế nào là Võ cốt trời sinh (2)

Bàng Thanh Hà rõ ràng, nếu so về trang bị, mình khẳng định không sung túc như bên đối diện, cho nên đầu tiên đưa ra quy tắc mình trần chiến, mình trần chiến không phải thật sự cởi sạch quần áo mà ý là chỉ đánh bằng tay không.

Tiếp theo chính là trình tự ra sân, thắng một trận trước rồi thua hai trận sau so với việc thua hai trận trước rồi trận cuối cùng thắng tất nhiên sẽ đem lại cảm giác hoàn toàn khác biệt!

Đã đến nước này rồi, đương nhiên phải làm tốt nhất!

"Mấy đứa có vấn đề gì không?". Dương Đông Hùng nhìn về phía ba đệ tử của mình, nhận được những cái lắc đầu đáp lại.

"Xong đời, thế này không phải là sẽ thua sao?"

"Như này làm sao mà thắng được, người đối diện to lớn thế kia, lại không có ưu thế về thời gian."

"Âm mưu, nhất định là âm mưu! Bàng quán chủ này tâm cơ thật sâu!"

Trên đầu tường, mấy thư sinh vò đầu bứt tai, công tử áo gấm gấp đến mức ném bay cả cây quạt của mình ra ngoài.

Việc bọn hắn đố kỵ Lương Cừ cùng tuổi mà lại được ngự ban Long Huyết Mã không phải là giả, nhưng đều là người bản xứ ở huyện Bình Dương, bọn họ đương nhiên không hi vọng Lương Cừ thua.

Mà không cần nói tới người bên ngoài, không ít học đồ trong Võ quán cũng đều lo lắng.

Bọn hắn cũng không muốn Võ quán nhà mình thua ngay trận đầu, dựa vào địa vị của Dương Đông Hùng, trong ba trận này dù chỉ thua một trận, bất kể là trận nào cũng sẽ mất mặt!

Từ Tử Soái tựa vào cột, trong miệng ngậm một nhánh có:

"Lão già này nhìn không giống người tốt, rõ ràng có âm mưu mà đến, cái tên cao lớn kia hẳn là trời sinh Tráng cốt, cao hơn Phàm cốt, nhưng ở dưới Võ cốt, giống như ta dự đoán, đúng là thu được một đệ tử tốt."

Lục Cương gật đầu:

"Tuy nhiên hắn tính sai rồi."

Lương Cừ ở bên cạnh nghe Bàng Thanh Hà khen ngợi khách sáo, lỗ tai cũng sắp mọc kén đến nơi.

Hắn đứng dậy phủi mông, hoạt động gân cốt rồi tiến vào trung tâm Diễn Võ Trường cùng với Khấu Tráng.

Khấu Tráng đứng trước mặt Lương Cừ, cả người Lương Cừ đều bị bao phủ bên trong cái bóng của đối phương.

So sánh hai bên, tác động về mặt thị giác còn mạnh hơn.

Trong thoáng chốc, mọi người ở bên ngoài đều không coi trọng Lương Cừ, cảm xúc tiêu cực.

Học đồ của Bàng Thanh Hà ở bên cạnh thì nhảy cẫng lên hoan hô, tựa như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Tên này khéo phải cao 2 mét mốt?

Lương Cừ đứng trong cái bóng của hắn kinh ngạc.

Coong!

Bàng Thanh Hà nắm chùy đánh vào chiêng, tiếng chiêng đinh tai vang lên, trận đấu đầu tiên đã bắt đầu!

Lương Cừ hoạt động cổ tay, đứng thẳng tại chỗ, Khâu Tráng lại lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách với hắn, hai người liếc mắt nhìn nhau, mãi mà không có động tác gì.

Đám học đồ trong Diễn Võ Trường và quần chúng ở bên ngoài vây xem đều có đôi phần không bình tĩnh được.

Bàng Thanh Hà dùng ánh mắt cổ vũ , đệ tử này của mình cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá nhát, sẽ không chủ động xuất kích.

Đại sư huynh Lam Đài cũng ở bên cạnh vung quyền trợ uy cho sư đệ.

Khấu Tráng nhẹ gật đầu, hắn cúi người xuống đất, bắp thịt cả người rung động, cả người dường như hóa thành một con trâu rừng bằng đồng sắt sắp bộc phát, từng khối cơ bắp phồng lên như xé rách cả quần áo.

Một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố theo hô hấp của Khấu Tráng tích tụ dần lên, người xem ầm ĩ xung quanh dần trở nên yên tĩnh, trong lòng tựa như bị một thứ đồ vật nào đó khó nói nên lời đè nén.

Lương Cừ hơi cúi đầu, hắn thấy tro bụi trên mặt đất không ngừng chập chùng theo từng nhịp hô hấp của đối phương.

Ầm!

Một tiếng sấm nổ vang!

Lớp bùn đất được nén chắc do bị vô số học đồ dẫm đạp lên vậy mà bị nứt ra mấy vết rạn!

Không khí nặng nề đột nhiên phát ra âm thanh trầm đục tựa như khăn lụa bị xé rách.

Sức mạnh trong cơ thể Khấu Tráng như thể vô cùng vô tận, mỗi một bước đều dùng hết khí lực toàn thân, giẫm cho Diễn Võ Trường nổ tung thành từng tấc, đất vàng sụp đổ.

Khí lưu cuồn cuộn nổ tung, áp lực đáng sợ như thủy triều mãnh liệt ập đến.

Đám người phía bên ngoài không hẹn mà cùng ngừng thở, không khí tựa như hóa thành một chất keo kiên cố, khiến người ta căn bản không thể hô hấp.

Mười mấy mét ngắn ngửi, trong chớp mắt đã vượt qua.

Tất cả tro bụi đều bị cuốn lên trong khoảnh khắc Khấu Tráng bước ra, đứng ở trên đầu tường nhìn xem, trên Diễn Võ Trường tựa như dâng lên một cơn lốc xoáy lao ngang qua.

Một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trước mắt mọi người.

Đối mặt với một kích kinh hãi như vậy, Lương Cừ lại không tránh không lùi mà hạ thấp cơ thể, vung ra một quyền nghênh đón.

Điên rồi!

Sao lại cứng chọi cứng với loại quái vật này!

Người xem gần như thốt lên sợ hãi, thư sinh trên đầu tường càng hận không thể nhảy xuống kéo Lương Cừ ra.

Nhưng tất cả đều phát sinh quá nhanh, không có ai kịp tới ngăn cản.

Oành!

Rầm!

Hai tiếng sấm một trước một sau nổ vang.

Tiếng đầu tiên là khi hai quyền va chạm vào nhau, tiếng tiếp theo là tiếng quần áo bị xé toạc.

"Cái gì!?"

Đồng tử Bàng Thanh Hà co rút, trái tim Lam Đài đứng bên cạnh cũng thịch một cái, một cảm xúc khó mà tin nổi kịch liệt dâng lên trong lòng.

Dù Lương Cừ dùng biện pháp gì, thủ đoạn gì để né tránh một quyền này, bọn hắn cũng sẽ không cảm thấy chấn kinh.

Nhưng trước mắt là cái gì đây!

Cả người Lương Cừ đều bị đánh cho ngửa ra sau, hai chân hoàn toàn chìm sâu vào trong mặt đất, áo ở nửa người trên nổ tung thành từng mảnh, đến chỗ đai lưng mới dừng lại.

Tuy nhiên hắn không hề ngã xuống!

Đỡ được rồi!

Không tránh không né, đỡ được kích kia!

Trong lòng Bàng Thanh Hà dâng lên dự cảm không ổn.

Sau một khắc, cảnh tượng càng thêm kinh hãi xuất hiện.

Cơ liên sườn của Lương Cừ chập chùng như mang cá, vặn eo vung quyền, sức mạnh dâng lên từng tầng, đỡ lấy nắm đấm của Khấu Tráng rồi từng chút một đẩy trở lại!

Bàng Thanh Hà trừng muốn rách cả mí mắt.

Sao có thể, đang ở tư thế không dễ phát lực như vậy, sao có thể đẩy trở về được!?

Là trời sinh Tráng cốt, trời sinh Tráng cốt đấy!

Hai mắt Khấu Tráng đỏ rực, khí huyết sôi trào như lửa, đất vàng dưới chân trở nên yếu ớt như bùn cát, vỡ bụn thành từng khối, hắn không ngừng tiến lên, ý đồ muốn đẩy sức mạnh trên nắm tay kia về phía trước, nhưng tất cả đều là vô ích!

Hắn không làm được!

Phần eo của Lương Cừ từng chút một được duỗi thẳng tựa như một thanh lò xo, phần thân trên để trần, dưới cái nhìn chăm chú của vạn người, lấy một tư thế mạnh mẽ, ép đối thủ trở về từng chút một!

Tựa như đá ngầm dưới nước, mặc cho sóng đánh lớn đến đâu cũng không bị xê dịch tí nào, ngược lại còn bổ dòng nước ra!

Cánh tay Khấu Tráng dần run rẩy, nắm đấm của đối phương chỉ lớn bằng một nửa của hắn, nhưng sức mạnh lại vượt xa hắn.

Lương Cừ dùng quyền đỡ quyền, nhìn thẳng vào Khấu Tráng, nhếch miệng cười một tiếng, để lộ ra phần lợi đỏ tươi.

"Khí lực thật lớn!"

Bình Luận (0)
Comment