Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 218 - Chương 218: Tuyệt Đối Nghiền Ép (1)

Chương 218: Tuyệt đối nghiền ép (1) Chương 218: Tuyệt đối nghiền ép (1)

Lớp đất vững chắc bị vỡ thành từng khối lớn bằng nắm đấm, ánh nắng ban trưa chiếu thẳng lên Diễn Võ Trường, tro bụi nhỏ bé như đang nhảy múa bên trong cột sáng, lên xuống theo hơi thở gấp gáp.

Bóng người trùng điệp, không biết có bao nhiêu người đang ở trên tường rào của Diễn Võ Trường.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Lam Đài cúi đầu, dưới chân là cái bóng đang rung chuyển, hắn quay đầu lại nhìn sư phụ của mình, phát hiện thấy khuôn mặt Bàng Thanh Hà cũng đang ngẩn ra, hoặc là nói, ngây ngốc đến mức không làm ra được biểu cảm sống động nào cả.

Tiểu sư đệ thua rồi.

So quyền, hoặc là một bên nghiền ép, cường thế đánh lui đối phương! Hoặc là cả hai cùng bị bắn ra, song phương đều bị đẩy lui!

Tuyệt đối sẽ không dính vào nhau như tình cảnh trước mắt này.

Như vậy chỉ có một khả năng, sức mạnh Lương Cừ nắm giữ vượt xa Khấu Tráng! Nửa người trên của hắn không hề bị đánh cho ngửa ra sau mà làm vậy để giảm bớt sức mạnh!

Lấy khoảng cách đổi cường độ, dính chặt vào nắm đấm của Khấu Tráng, lại lấy tư thế Thiết Bản Kiều cường bạo ép trở về.

(Thiết Bản Kiều: một trong các chiêu thức võ thuật, khi nắm đấm của đối thủ đến quá nhanh, không kịp nhảy lên hay bước sang một bên tránh né thì dùng đến chiêu này, người đột ngột ngả ra sau nhưng chân vẫn đóng đinh chắc chắn trên mặt đất để tránh đi nắm đấm của kẻ thù)

Kỹ xảo và sức mạnh đều tuyệt đối nghiền ép.

Chỉ một quyền, tiểu sư đệ đã thua một cách vô cùng triệt để!

Lam Đài nhìn về phía người trẻ tuổi đang nhếch miệng cười kia, chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Đối phương là cố ý, muốn vứt bỏ hết thảy những thứ lòe loẹt.

Tiểu sư đệ có thể trạng cường tráng vô cùng, chẳng khác gì người khổng lồ, vậy hắn sẽ so đấu sức mạnh với tiểu sư đệ!

Bày ra cho mọi người xem trận đối đầu khốc liệt nhất, có tác động trực quan nhất.

Lương Cừ còn thấp hơn một cái đầu so với Khấu Tráng, nhưng lại dùng nắm đấm cứ thế mà đè đối phương xuống, khiến đối phương không thể không ngẩng đầu nhìn mình!

Cần gì phải quyền đấm cước đá, người tới ta lui chứ.

Đối phương tới để khiêu chiến cho nên phải dùng tư thái cường thế nhất để nghiền ép.

Những thư sinh, nông phu, thiếu gia, lão gia ở bên ngoài kia sao có thể nhìn hiểu được sự hung hiểm bên trong đó, bọn hắn chỉ biết là, ai sức mạnh lớn, người đó liền mạnh!

Hiện giờ, Lương Cừ chính là cực kỳ mạnh!

Mạnh tuyệt đối!

Dương Đông Hùng vuốt chòm râu, khoé miệng hơi cười.

Từ Tử Soái cắn đứt từng đoạn cỏ, hừ hừ nói:

"Trời sinh Tráng cốt, lực lớn vô cùng, Võ Giả cảnh giới hai ải có thể sánh ngang cảnh giới bốn ải, trời sinh phi phàm, chỉ tiếc là... Chung quy vẫn chỉ là sánh với bốn ải chứ không phải vượt qua bốn ải.

Lương sư đệ là trời sinh Võ cốt chân chính, cảnh giới hai ải của hắn mạnh hơn bốn ải bình thường! Tên nhóc to con này, thật tiếc thay."

"A!"

Hai mắt Khấu Tráng đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, cánh tay run rẩy không ngừng.

Hắn lại duỗi một tay ra, nhưng nửa đường liền bị Lương Cừ đánh lui, bàn tay va chạm vào nhau, trong không khí nổi lên một luồng sóng xung kích nhỏ bé khó mà nhận ra.

Tro bụi bay lên sát mặt đất rồi bắn ra ngoài.

Hai bên đều hóa thân thành con trâu sắt, không ngừng đấu sức, nhưng một bên dường như dưới chân sinh ra một cái cọc, dù cho bên kia có đạp nát mặt đất đi chăng nữa cũng không lay chuyển được.

Gân rồng hổ cốt, gân to như rồng, cốt mạnh như hổ, khí vô tận, lực vô hạn, vật ngã chín trâu, thế không thể đỡ!

Một luồng hơi dài phun ra từ bên trong mũi miệng Lương Cừ, hai chân rút ra khỏi mặt đất, gân lớn toàn thân tựa như những con mãng xà quấn vào nhau, cung cấp nguồn sức mạnh mang tính bạo tạc, xương cốt càng giống như đổ đồng đúc gang, cương mãnh vô song, từng bước một đẩy Khấu Tráng về phía sau.

Khấu Tráng muốn thoát ra nhưng hắn căn bản không thoát thân được.

Một tên to con hai mét mốt lại bị một mình Lương Cừ liên tục đẩy lùi, quần chúng bên ngoài tường rào thấy vậy đều cảm xúc dâng trào, Học Đồ trong Võ quán càng là lớn tiếng khen hay.

Thư sinh trên đầu tường trong lúc kích động móc thỏi bạc trong ngực ra ném vào bên trong tường viện.

Mình trần chiến, Lương Cừ cũng lười tính kế.

Áo trên người là áo vải bình thưởng nhất, chỉ vẻn vẹn một lần đối quyền, ngay khi khí huyết va chạm kịch liệt liền nổ nát ra.

Miếng vải thô bị xé rách treo trên đai lưng, để lộ ra nửa thân trên vô cùng cường tráng, lồng ngực rộng lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng không kết thành khối, đường cong mượt mà giống như nước chảy.

Dã tính nguyên thủy đập vào mặt.

Mấy nữ Học Đồ trong Võ quán đều che mắt, nhưng lại không nhịn được mà hé ra một khe nhỏ để nhìn lén, ngay cả mấy nữ đệ tử mà Bàng Thanh Hà dẫn tới cũng đều giống vậy.

Nhưng muốn nói ai là người kích động nhất ở đây thì không nghi ngờ gì nữa chính là hai người Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương đang ôm nhau kia.

Bọn hắn nhìn Lương Cừ từ một ngư dân nhỏ bé, từng bước một đi đến ngày hôm nay!

"Thủy ca trâu bò!!!"

Khấu Tráng cảm thấy đầu váng mắt hoa, học võ mới được nửa năm nhưng sư phụ luôn khen hắn là thiên tư phi phàm, các sư huynh đệ đều nói hắn lực lớn vô cùng, là hạt giống luyện võ trời sinh.

Không tiếp tục ở lại huyện Hoa Châu được nữa, mọi người đối với lần luận võ này đều có kỳ vọng rất cao.

Không thể thua, không thể thua!

Sức mạnh càng cường hãn hơn bạo phát ra từ trên người Khấu Tráng, từng khối cơ bắp phồng lên.

Bước chân Lương Cừ ngưng trệ, nhưng hắn sẽ không chiều theo ý Khấu Tráng, đột nhiên thu hai tay về phía trước ngực, quay người một cái, vung chân đá vào phần phía trên cạnh sườn của Khấu Tráng.

Mũi chân mang theo khí lưu phát ra tiếng rít, tựa như quất roi vào không khí.

Khấu Tráng đưa tay ra muốn ngăn nhưng căn bản không cản được.

Sức mạnh khủng bố bộc phát ra tựa như hồng thủy, từ cánh tay, vai, eo khuếch tán ra.

Bắp thịt toàn thân Khấu Tráng rung động như sóng nước, rung động không ngừng, cuối cùng nổ tung ra.

Tựa như ném hòn đá xuống hồ nước, bọt nước bắn ra.

Toàn bộ cơ thể bay lên giữa không trung, cuối cùng rơi đập xuống mặt đất, không ngừng lăn đi.

Học Đồ ở phía sau nhao nhao tránh ra, Khấu Tráng lăn trên mặt đất đến khi đụng vào trụ đá mới dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment