Một cước liền đá bay người khổng lồ nhỏ, sắc mặt của đám Học Đồ Võ quán Dương thị đều đỏ bừng cả lên, chỉ cảm thấy một luồng khí cơ phấn khởi tràn ngập trong lồng ngực.
Dân chúng bình thường ít khi gặp được cảnh tượng này, cảm xúc cũng trào dâng.
Không hổ là đệ tử của Dương Sư!
Lợi hại!
Có hương dân từ trấn Nghĩa Hưng đặc biệt vượt qua quãng đường 16 dặm tới đây xem luận võ, trong miệng hô to tên Lương Cừ.
Khấu Tráng che lấy phần eo, ngũ quan như nhíu lại cùng một chỗ.
Đau nhức kịch liệt như mãng xà nuốt người, lan dọc theo gân cốt tới từng khúc huyết nhục.
Nhưng hắn nhẫn nhịn, một lần nữa đứng lên.
Lương Cừ đứng yên tại chỗ, hơi nhíu mày.
Trời sinh Võ cốt, Võ Đạo thông thần, bất kể là kỹ nghệ hay là thực lực, chênh lệnh giữa hai bên đều vô cùng lớn.
Hắn nể tình sư phụ đối phương vẫn còn tương đối khách khí nên đã nương tay, bằng không một cước vừa rồi đã đá vào đầu đối phương.
Không thức thời như vậy, biết thế đã vạch rõ phạm vi thi đấu, ra khỏi vạch là thua.
Khấu Tráng điều chỉnh lại hô hấp, toàn diện thúc phát thể lực, nội tức, khí huyết đến cực hạn.
Mặt đất lõm xuống, người khổng lồ từ trên trời rơi xuống, một lần nữa đánh tới.
Lương Cừ gần như cùng lúc lao đến, tay phải như điện xẹt, bổ ngang ra, nện lên trên khuỷu tay Khấu Tráng dùng để đón đỡ, tay trái hóa quyền thành chưởng, bổ về phía cổ Khấu Tráng, khí thế đột nhiên bùng nổ.
Nội tức bành trướng khuấy động, Khấu Tráng co người lại, hai tay đưa về trước người nhằm bảo hộ, không để ý tới đau nhức kịch liệt như nứt xương, đẩy tay trái của Lương Cừ ra, cánh tay phải của mình đưa ra, bắt lấy bả vai Lương Cừ, định nghiêng người đụng tới.
Không ngờ Lương Cừ kịp thời thu tay lại, bàn tay đè lên cánh tay phải của Khấu Tráng, dễ dàng dừng lại ở dưới nách, toàn thân lấy đó làm trung tâm, chân trái bước ra một bước, chân phải như rồng bay lên trời, đá vào cạnh cổ của Khấu Tráng, gần như muốn tách rời khỏi cơ thể, hai chân cũng thoát ly khỏi mặt đất.
Khấu Tráng lại một lần nữa bay lên không trung, Lương Cừ ra quyền như bắn tên, liên tục oanh kích, cuối cùng đá nghiêng một cái, đá bay đối phương đi.
Lực từ mặt đất dâng lên, Khấu Tráng như cành liễu tung bay, như búp bê vải rách nát, vô lực thuận theo cuồng phong, một lần nữa nện trúng trụ đá.
Máu và mồ hôi bắn ra tung tóe, tiếng hoan hô gào thét như núi lở sóng thần.
Trải qua mấy tháng, Lương Cừ đã sớm không còn là Ngô Hạ A Mông chỉ biết dựa vào sức mạnh vung nắm đấm nữa, ý đồ tiến sát vào người hắn của đối phương căn bản không có hiệu quả.
Khấu Tráng ngã trên mặt đất, trời đất quay cuồng, trong lúc hít thở không khỏi hít vào một lượng lớn bụi đất, dính vào phía trên yết hầu, hắn muốn ho khan nhưng bên trong phổi không còn một hơi nào.
Một cước cuối cùng của Lương Cừ đá thẳng lên lồng ngực hắn, đánh cho hắn phải triệt để nín thở.
Hắn tựa như một con trâu đực phẫn nộ, thế nhưng đối phương lại là biển rộng vô bờ, sau khi va chạm chỉ làm văng lên chút bọt nước nho nhỏ.
"Đại Tráng, được rồi, chúng ta nhận thua"
Bàng Thanh Hà đột nhiên lên tiếng.
Hắn đã thấy rõ, Lương Cừ tuyệt đối không phải là người bình thường, khả năng cao là có Võ cốt chân chính.
Trong một châu một phủ, thiên chi kiêu tử mấy chục năm cũng khó có được lại bị bọn hắn đụng phải, đành phải bóp mũi nhận thua thôi.
"Con còn... chưa thua"
Khấu Tráng thở hổn hển, cắn chặt hàm răng nói ra một câu.
Thời điểm hắn được sinh ra nặng 12 cân 6 lạng, mẫu thân vì khó sinh mà xuất huyết nhiều, bà đỡ phải dùng dao đá được mài nhẵn rạch bụng ra, hắn mới sống sót.
Năm hắn chín tuổi, phụ thân lên núi đi săn, bị đá rơi trúng đầu, đến lúc được phát hiện ra đã bị sói hoang gặm thành mảnh nhỏ.
Lúc hắn 12 tuổi đã cao năm thước năm, những đứa trẻ khác trong thôn đều coi hắn như quái vật, người dân trong thôn đều nói hắn là sao chổi, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ ruột, lớn lên lại khắc chết cha ruột.
Lúc hắn 15 tuổi, xung quanh xảy ra đại hạn, Lý lão nói hắn đặc tội với trời cao, muốn hắn chuộc tội thay thôn dân, phải đeo cày lên người, mỗi ngày đến từng nhà cày đất chẳng khác gì gia súc.
Về sau, sơn phỉ tới, bọn hắn giết chết thôn dân, giải phóng cho Khấu Tráng, lại muốn để hắn đi giết người, đúng lúc sư phụ đi ngang qua, cứu hắn ra, dạy hắn tập võ, nói hắn không phải quái vật, thiên phú của hắn là lễ vật mà trời xanh ban cho.
Cuối cùng, cuối cùng cũng có thể giúp đỡ sư phụ và các sư huynh một chuyện.
"Sao có thể thua, sao có thể thua, sao có thể thua!"
Khấu Tráng phun ra một búng máu, cánh tay chống lên trên mặt đất, đốt ngón tay vì nắm lấy trụ đá mà trở nên trắng bệch, lung la lung lay, một lần nữa đứng thẳng dậy.
Tro bụi bị khí lưu khuấy lên, trong lúc hít thở, hóa thành gió lốc chập trùng không ngừng lên xuống.
Mạch máu trên cổ nhô ra tựa như những con rắn màu đỏ, đập không ngừng, toàn thân Khấu Tráng dần đỏ bừng, cơ hồ rỉ máu!
Trong phút chốc, quần chúng đang khen hay đều trầm mặc, là bị ý chí dọa người làm cho chấn động, càng khó mà hiểu nổi.
Nếu lại lên tiếp thật sự sẽ bị đánh chết đấy, chẳng phải chỉ là một trận luận bàn thôi sao?
Lương Cừ cũng thấy giật mình.
Tình huống gì thế này.
Ta là nhân vật phản diện sao?
Ngay sau đó, hắn phát giác thấy bóng đen trước mặt lóe lên, sau khi hồi thần, Khấu Tráng đã biến mất tăm hơi.
Bàng Thanh Hà đứng bên sân, một tay ôm lấy đệ tử, một chưởng vỗ vào sau gáy Khấu Tráng, đánh ngất hắn.
"Trận này, bọn ta nhận thua"