Keng!
Tiếng chiêng đồng chói tai.
"Bọn ta nhận thua!"
Giọng nói của Bàng Thanh Hà cùng với tiếng chiêng đồng chói tai lọt vào tai mọi người.
Du Đôn, Lục Cương và Từ Tử Soái ở bên cạnh đều thả lỏng, một lần nữa dựa vào trên cột.
Ban nãy bọn họ còn tưởng rằng Bàng Thanh Hà không chịu thua, dự định gây rối.
Tiếng hò reo trong Võ quán như muốn dời núi lấp biển, sắc mặt các đệ tử đứng bên cạnh Bàng Thanh Hà lại u ám.
Bọn họ hiểu rõ, Khấu Tráng là cơ hội chiến thắng duy nhất của bọn họ, cũng là cơ hội chiến thắng lớn nhất.
Nhìn thì tưởng như chỉ thua một ván nhưng thực tế đã thất bại hoàn toàn rồi.
"Thuỷ ca trâu bò!"
"Lương sư huynh của ta thiên hạ vô địch!"
Hai người Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương xông lên trước, đưa một bộ quần áo mới cho Lương Cừ, hắn tiện tay khoác lên.
Các học đồ còn lại cũng toàn bộ vây lấy Lương Cừ, trong miệng toàn là lời khen ngợi ngưỡng mộ.
Tổng kết thành một câu chính là Lương sư huynh trâu bò!
"Lợi hại! Quá lợi hại! A Tấn, A Vĩ, các ngươi thấy chưa, đã thấy chưa?"
"Thấy rồi thấy rồi, đừng có chen ta, cẩn thận rơi xuống đấy."
Mấy công tử ca ngồi trên đầu tường khoa chân múa tay thiếu chút nữa là rơi xuống, may mà nông phu đứng bên dưới giúp họ trèo lên đầu tường vẫn chưa rời đi, kịp thời ra tay đỡ lấy.
Công tử mặc cẩm y tiện tay ném một hạt đậu bằng bạc cho đối phương, cất chiếc quạt xếp của mình đi:
"Ta quyết định rồi, ta cũng phải đi học võ!"
"Ngươi không phải ghét nhất là cầm đao cầm thương sao? Bảo ngươi đi đạp thanh ngươi cũng chê mệt, ngươi chịu khổ nổi à?"
"Sao giống nhau được, đạp thanh chẳng có gì thú vị cả, tập võ lợi hại biết bao, mỗi quyền mỗi cước đều vô cùng uy phong!"
"Đúng đấy, ta xem mà tim cũng ngứa ngáy khó nhịn, chúng ta cùng đi báo danh đi, thử trước xem, cũng không phải không lấy ra nổi 50 lượng."
Không chỉ mấy người thư sinh mà rất nhiều người đều có tâm tư này.
Trận chiến đấu này quả đúng là vô cùng gay cấn, biến chuyển không ngừng.
Người có vóc dáng to lớn kia học võ nửa năm, cũng có nghĩa là 6 tháng, Lương Cừ mới chỉ học có 5 tháng, sự chênh lệch về mặt thể hình chẳng khác gì người lớn và trẻ nhỏ.
Không ngờ đến cuối cùng không chỉ chiến thắng mà còn thắng một cách nhanh nhẹn lưu loát như vậy.
Từ lúc bắt đầu với kĩ năng đỡ đòn cao siêu rồi lại đến dùng tư thế Thiết Bản Kiều để cường thế ép đối phương xuống.
Cuối cùng trong lúc hóa giải, chống đỡ đòn tấn công của đối phương thì đồng thời phản công lại, tráng hán hoàn toàn không phải là đối thủ, chẳng khác gì đôi giày vải rách bị một cước đá bay.
Lấy "yếu" thắng "mạnh", lấy "nhỏ" đánh "lớn", khiến người ta trợn mắt kinh ngạc, lực tác động không gì sánh kịp.
Bình thường toàn nghe người ta kể Võ sư trâu bò thế nào, lợi hại ra sao nhưng không chấn động lòng người như hôm nay.
Rất nhiều người mới đến đến huyện Bình Dương, không biết nên chọn thế nào, hiện giờ đã rất rõ ràng, nên chọn Võ quán Dương thị.
Cho dù là thực lực tự thân hay là thực lực của đồ đệ thì Dương quán chủ đều vượt trội.
Chọn ông ấy, chọn ông ấy, sẽ không sai!
Bàng Thanh Hà giao Khấu Tráng cho Lam Đài, ôm quyền xin lỗi với quần chúng vây xem, cuối cùng hướng về phía Dương Đông Hùng:
"Đệ tử Dương quán chủ nhập môn chưa đầy năm tháng mà tài năng xuất chúng, Bàng mỗ thua tâm phục khẩu phục."
Khuôn mặt Dương Đông Hùng đong đầy nét cười:
"May mắn thôi, tiếp theo đây còn hai trận, trước tiên nghỉ ngơi một lát hay là tiếp tục luôn?"
Ông biết Lương Cừ trời sinh Võ cốt, không sợ đối phương nhưng không ngờ Võ nghệ lại tăng tiến nhanh như vậy.
Tăng tiến Võ nghệ có đôi khi còn khó hơn cả Võ lực, nếu đổi thành người trì độn, có lẽ mất đến 1 – 2 năm cũng không luyện ra nổi danh tiếng.
Lương Cừ thắng một cách nhanh gọn lưu loát, đặc biệt là lúc ban đầu hoàn toàn chỉ dựa vào khí lực thuần tuý, quả thực kinh diễm, khiến ông vô cùng kinh ngạc lẫn mừng vui.
"Quả thực hổ thẹn. '
Bàng Thanh Hà cúi gập người:
"Bàng mỗ học nghệ không tinh, nông cạn tự đại, hôm nay gặp được Dương quán chủ mới biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, làm liên luỵ các đệ tử, quả thực hổ thẹn."
Hắn quay về phía các hương thân phụ lão, cao giọng hô:
"Bàng mỗ thừa nhận, thực lực của Dương quán chủ tuyệt đỉnh, mạnh hơn rất nhiều, đệ tử đào tạo ra cũng là hạc giữa bầy gà, tại hạ vô cùng kính phục, hai trận tiếp theo, Bàng mỗ và đệ tử không muốn mất mặt, làm trò cười cho thiên hạ nữa, xin được cáo từ!"
Nói xong, Bàng Thanh Hà liền để lại một tờ ngân phiếu 300 lượng trên bàn dài trước mặt Dương Đông Hùng, nói là bồi thường cho việc tu sửa Diễn Võ Trường, sau liền dẫn đệ tử vội vàng rời đi.
Các học đồ càng lớn tiếng reo hò hơn.
Trong phút chốc, một lượng lớn người ùn ùn đến cửa báo danh, Hướng Trường Tùng vội vàng mở giấy bút ra, đăng ký cho từng người một.