Nhận được Thuỷ trạch chiếu cố chẳng khác gì có thêm quyền hạn.
Độ chiếu cố càng nhiều, việc Lương Cừ làm được dưới nước cũng nhiều hơn, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Trước mắt chỉ là một tầng Ứng Long Văn, thân ảnh lơ lửng như ma quỷ, nếu là hai tầng ba tầng sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Thuận gió bay lên, chao liệng trời cao ư?
Lương Cừ vô cùng khao khát điều đó, chỉ tiếc rằng để đạt được điều đó thì độ khó cực lớn, phải hấp thu được khí tức của Long tộc, cơ duyên xảo hợp, một con Cá tầm vương mọc ra được nửa sợi gân rồng đã đủ trùng hợp lắm rồi, khó mà đoán trước được lần tiếp theo sẽ là lúc nào.
Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, Lương Cừ đã cảm thấy bụng mình nóng bừng, trong chớp mắt lan đến toàn thân.
Gân rồng khó tiêu hoá, không biết chậm hơn bao nhiêu lần so với Trạch Đỉnh, lúc này mới thực sự phát huy tác dụng.
Lương Cừ quay lại ngồi trong tĩnh thất, hai tay buông thõng tự nhiên trên đan điền, hô hấp tự nhiên, khí huyết tuần hoàn trong cơ thể.
Khí tức của Long tộc lan ra theo huyết quản kinh mạch tới tứ chi bách hài, ban đầu đến đâu cũng thông suốt không bị cản trở, mãi cho đến khi tới chỗ chật hẹp liền giống như giông bão ập vào bờ, mặc dù có chút trở ngại nhưng vẫn nhanh chóng lao đi.
Cảm giác tê dại cường liệt truyền đến toàn thân, càng ngày càng có nhiều kinh mạch tham gia vào vòng tuần hoàn, khí huyết trong cơ thể vận chuyển càng ngày càng thông thuận.
Đây là...
Lương Cừ cảm thấy không thể tin nổi.
Mình vậy mà vẫn có thể nâng cao tư chất ư?
Nếu thật sự muốn dựa vào gân lớn của Tầm Ngư Yêu để thay đổi tư chất vậy thì phải dùng trước khi 12 tuổi mới có tác dụng, thay đổi bản thân trong giai đoạn trưởng thành mạnh mẽ nhất.
Lương Cừ sớm đã trải qua giai đoạn này rồi.
Giới hạn trên được nâng lên vì nửa sợi gân rồng sao?
Huyết dịch dồn dập chảy, thậm chí còn tràn ra ngoài, trong phút chốc toàn thân đỏ bừng, âm thanh dao động vang lên trong tĩnh thất.
Trong miệng Lương Cừ ngập tràn vị rỉ sét, hắn không dám tin mà dùng lưỡi liếm, vậy mà lại liếm ra một vật cứng!
"Răng của ta!"
Lương Cừ đột nhiên mở mắt, ôm lấy má, trong lòng trầm xuống, hoàn toàn không biết vì sao mình lại đột nhiên rụng răng.
Hắn không phải là đứa trẻ 3 tuổi, răng rụng rồi sẽ không mọc lại đâu!
Vị rỉ sét trong miệng càng ngày càng nồng đậm, Lương Cừ không dám dùng đầu lưỡi đi liếm nữa, nhưng răng hắn lại liên tiếp rụng.
Chỉ trong chốc lát, răng Lương Cừ đã rụng sạch, bờ môi hóp lại.
Tiêu rồi, sau này ăn cơm thế nào đây?
Thịt của Tầm Ngư Vương còn chưa vào bụng đâu!
Vừa nghĩ đến đây, nướu răng của Lương Cừ liền tê nhức, kích thích đến mức nước bọt không ngừng trào ra.
Từng chiếc răng mới trắng tinh nhô ra khỏi nướu, dùng tốc độ khó mà tưởng tượng được nhanh chóng dài ra, đều đặn, có trật tự hơn lúc ban đầu.
Răng mọc từ không khí à?
Lương Cừ không thể tin nổi.
Số lượng răng của con người đã được xác định từ khi còn trong bụng mẹ, một bộ răng sữa, một bộ răng vĩnh viễn, đây là quay về thời kì bào thai, tái tạo phôi răng sao?
Cho dù có thế nào, một lần nữa mọc ra được răng mới vẫn là việc tốt.
Lương Cừ bình phục tâm tình, hiệu lực của gân rồng vẫn còn đang tiếp tục, mỗi một lỗ chân lông trên người đều đang hô hấp, một cơn gió mạnh tràn qua căn tĩnh thất.
Dần dần, những tạp chất gây tắc nghẽn kinh mạch không ngừng được chuyển hoá, cùng với dầu, mồ hôi và máu thải tràn qua lỗ chân lông, dấp dính tanh hôi.
Trong tĩnh thất, hơi thở kéo dài...
Vùng nước sâu.
Nheo Béo như quả bóng lăn qua lộn lại, đến khi va vào bức tường mềm mại mới ngẩng đầu lên, hai luồng sáng màu vàng cực đại xuyên qua lớp bùn cát, chiếu xuống dưới.
Nheo Béo lật mình lại, lớp da cá toàn thân run rẩy, nó cảm thấy hai ngọn đèn kia dường như đang nhìn nó!
Nhưng hai ngọn đèn sao có thể nhìn người được!
Nheo Béo từng ở trên thuyền của Lương Cừ thấy qua đèn dầu, rất nóng, lắc lư, râu của nó mà thò vào là sẽ đau như cắt, động vào là chết đấy.
Nó quay đầu bỏ chạy, còn chưa bơi được vài mét thì một cây cột chống trời khổng lổ đã đổ xuống, bùn cát dưới đáy nước dâng lên, một lần nữa lật nhào Nheo Béo.
Liên tiếp mấy lần như vậy, Nheo Béo muốn tháo chạy lại bị đẩy lại một cách vô tình.
Hai cây cột trụ lần lượt đổ xuống, cho dù nó có bơi thế nào cũng bị dòng nước cuốn trở lại.
Nheo Béo không bơi nổi nữa, nó nằm liệt trên mặt đất.
Bị trêu đùa nhiều lần như vậy, cuối cùng nó cũng phản ứng lại, thứ rơi xuống kia căn bản không phải trụ lớn mà là chân.
Tiêu đời, gặp phải Đại Yêu rồi.
Thôi thì cứ vậy đi.
Mệt mỏi.