Bên trong xe ngựa. lư hương Bác Sơn bốc mùi trầm hương, làn khói mờ nhạt từ từ bay ra khỏi lư, quấn quanh thân lư.
Quần sơn trên thân lư mông lung, muông thú xáo động, phảng phất như tiên sơn "Bác Sơn" trên biển như trong truyền thuyết.
Chỉ tiếc rằng trong xe ngựa trộn lẫn một loại mùi khó mà nói rõ nào đó, phá hỏng hương hoa và vị ngọt đặc trưng của trầm hương.
Giản Trung Nghĩa ngồi ngay ngắn giữa xe, tóc như thác nước, đen nhánh như sơn, từ đỉnh đầu đến đuôi lông mày là một chuỗi bốn hạt châu lớn.
Khói xanh lơ lửng thuận theo luồng khí được hít vào giữa mũi miệng, rồi lại thở ra, khuất động luồng khói đang bình ổn.
Mi mắt hơi run, hắn mở mắt ra.
"Đi xuống."
Thiếu nữ cúi rạp nửa người, tay chân nhanh nhẹn thu dọn lại, nàng lau khoé miệng, khoác áo gấm lên, cước bộ nhẹ nhàng, không gây ra tiếng động nào, y phục mỏng như ve sầu, dáng người duyên dáng động lòng người.
Một thị nữ khác lại đi vào, bê lư hương Bác Sơn đi, đổi thành lư hương hình hạc bằng đồng đúc, đốt lên một tầng hương có mùi hương nồng nàn hơn.
Hương khói mờ mịt phun ra từ miệng hạc, dần dần tản ra xung quanh.
Giản Trung Nghĩa dựa người về sau, sống lưng áp vào da thịt mềm mại, toàn thân thả lỏng.
Hai cánh tay vươn ra từ "Liên hoa ỷ" dưới thân, bưng lên một tách trà ấm, nhẹ nhàng nhấc nắp chén, gạt lá trà, từ từ đút xuống theo nhịp thở của Giản Trung Nghĩa.
Đây là một chiếc ghế "Liên hoa ỷ" do sáu vị nữ tử chồng lên nhau, quấn lấy nhau tạo thành, theo nhịp hô hấp chầm chậm, lồng ngực của họ phập phồng dưới lớp vải mỏng rách nát, lộ ra làn da hoa mĩ như ngọc.
Giản Trung Nghĩa uống xong trà, thở một hơi dài, nhắm mắt lại.
Liên hoa ỷ chầm chậm nhúc nhích, nở hoa.
Cả người Giản Trung Nghĩa nằm thẳng xuống, không động đậy nữa, tựa như chìm vào giấc ngủ say.
Không biết trải qua bao lâu.
Một vị tăng lữ bước xuyên qua rèm, đi vào trong phòng.
Hắn ta đội một chiếc mũ chóp màu vàng, người mặc quần áo làm từ lụa đỏ, trên cổ đeo đầy tràng hạt dày cộp, trên tai đeo khuyên vàng nặng trĩu, kéo lỗ tai xuống cực dài, trong lúc lắc lư nhìn quý phái bức người.
Tăng lữ đứng yên, lấy từ trong ngực ra một chiếc túi da tinh xảo, lấy ra hai vật hình phẳng đặt lên trên bàn.
"May mà không nhục với sứ mệnh, tổng cộng 107 ngày, đã bào chế xong, là pháp khí dung hợp thiên địa."
Giản Trung Nghĩa mở mắt ra, trên bàn là hai vật hình phẳng gần như y hệt nhau.
Hắn ngồi dậy, nương nhờ ánh sáng mờ ảo xuyên qua tấm rèm nhìn kĩ.
Hai kiện pháp khí vô cùng tương tự, đều có màu tím sẫm, sáng bóng, khi chạm vào mềm và dày, tựa như được đúc liền thành khối, tuy nhiên phần rìa vẫn có thể mơ hồ nhận ra vết đao cắt.
"Làm thế nào để viên mãn?"
"Mài giũa nhào nặn chín năm là sẽ chân chính tròn trịa dẻo dai tựa như pháp khí của tổ tiên, lưu truyền nghìn năm, triệt để viên mãn."
"Vậy hai người kia chết chưa?"
"Chỉ sống một đêm, đến trưa là tiễn họ thăng thiên rồi, xương cốt và thịt nghiền nát cho đại bàng ăn."
Giản Trung Nghĩa chắp hai tay lại:
"Đa tạ đại sư."
Tăng lữ hơi cúi người:
"A di đà phật!"
Giản Trung Nghĩa yêu thích không rời tay mà nghịch kiện pháp khí, tựa như hoàn toàn nắm giữ hai thiếu nữ xinh đẹp trong lòng bàn tay.
Cảm giác chinh phục và thoả mãn mãnh liệt tràn ngập cõi lòng, đến cả cảm giác thèm ăn cũng trào lên.
"Đói rồi!"
Mệnh lệnh được truyền xuống, nhà bếp nhanh chóng hành động.
Giản Trung Nghĩa hài lòng dựa xuống, thản nhiên hỏi:
"Đại sư, nay ta đã nhậm chức, phụng mệnh đối phó với Quỷ Mẫu Giáo, không biết Âm Sát Thuỷ Mẫu Giáo mà trong giáo tin thờ so với Tuyết Sơn Đại Sĩ thì thế nào?"
Tăng lữ cúi người thi lễ:
"Còn xa mới bằng Phật ta."
"Ồ? Có căn cứ gì không?"
"Bần tăng từng đánh một lần với giáo chúng của Quỷ Mẫu Giáo, trên người có oán lực quấn thân, không chịu tiên tan.
Theo ghi chép lịch sử, yêu hậu Đại Càn kia thực lực bất phàm, cái gọi là Âm Sát Thuỷ Mẫu Giáo chỉ sợ là sau khi chết đi, oán lực kết hợp với nguyện lực của quần chúng tín đồ thành Oán Thần.
Người ăn ngũ cốc, ngũ súc (trâu, chó, dê, lợn, gà) phàm là Oán Thần thì đều sẽ hấp thu huyết khí của sinh linh, trong Quỷ Mẫu Giáo có lẽ cũng biết rõ cái hại trong đó.
Chúng có được Thai Châu Đan từ huyết tế, bần tăng đoán rằng không phải để tạo ra cao thủ, mở rộng thực lực trong giáo mà là vì nuôi dưỡng Quỷ Mẫu kia.
Oán Thần như vậy, vô căn vô nguyên, vô hình vô thể, đương nhiên không bằng Chân Phật đắc đạo, chỉ cần Phật lực của Đại Nhật Kim Cương Kinh được kích thích, không còn chỗ lánh mình, tất sẽ sụp đổ.