Tuy nhiên Oán Thần cấp bậc này rất hiếm khi thấy, thực lực cực cao, có lẽ có thể luyện hoá, trở thành Thiên thần hộ pháp cho Giản đại nhân."
"Thiên thần hộ pháp..."
Giản Trung Nghĩa thở dài.
"Trường Dương trăm hoa đua nhau nở, khi ta đến lại chẳng kịp xuân. Vệ Lân hung ác, Từ Nhạc Long lại lười biếng, Tập Yêu Ti không giỏi chiến đấu dưới nước, quả đúng là làm lỡ việc tu hành của ta, biết đến khi nào mới đắc đạo?'
Tăng lữ cúi người thi lễ, chợt tâm thần chấn động, hắn đến bên cạnh cửa sổ, vén góc rèm ra.
Bên ngoài rèm đều là bách tính đang chiêm ngưỡng, ánh mắt của hắn xuyên qua bách tính, nhìn thấy trước cửa một căn nhà bề thế có một thiếu niên cao lớn đang dắt theo con ngựa đỏ đứng dưới mái hiên.
"Một thân xương cốt cứng rắn!"
Ánh mắt tăng lữ sáng lên.
"Lời này của đại sư có ý gì?'
Tăng lữ giơ tay ra chỉ:
"Người kia xương to hơn hổ, dùng xương chế thành kèn xương ống chân, vô cùng tuyệt diệu!
Biết mệnh không thể đến Trăn Tượng, cả đời khó thành Võ thánh, Giản đại nhân nay đã 43 tuổi, nếu hạ quyết tâm tu luyện công pháp của ta, vậy pháp khí càng tốt thì lại càng mạnh!"
(Theo Mật tông Tây tạng, kèn xương ống chân là một loại pháp khí, có tên gọi "Rkang-gling","Rkang – dung". Đó là một loại kèn rỗng, được làm bằng xương ống chân người, khi thổi lên có âm thanh như tiếng hót, theo tương truyền, âm thanh ấy có thể cảm hóa từ thần linh cho tới yêu ma, làm vui lòng những thần tướng phẫn nộ. Đặc biệt, khi tiếng kèn này vang lên, còn có thể đe dọa mọi loài yêu tinh, ma quỷ tà ác, được xem như một loại thần khí phán giới bảo vệ thần minh. )
Giản Trung Nghĩa xuyên qua một góc rèm nhìn thấy bảo mã đỏ rực bên cạnh thiếu niên:
"Long Huyết Mã ư? Đại sư, Long Huyết Mã là ngự mã của triều đình, nếu không phải quan viên hay được ban thưởng thì không được sở hữu, không dễ động vào."
Tăng lữ chắp tay:
"Huyện Bình Dương, ngài là Huyện lệnh."
"Nói thì nói vậy."
Ánh mắt Giản Trung nghĩa chợt loé.
Huyện lệnh, Huyện thái gia.
Con đường Võ đạo, Biết mệnh không thể đến Trăn Tượng, cả đời khó thành Võ thánh.
Võ Thánh Yêu Long, thọ 800 tuổi.
Hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.
Tuy nhiên...
"Ta mới đến, không vội."
Giản Trung Nghĩa lắc đầu.
Sở hữu huyết mã, không dễ giết.
Nơi này dù sao cũng không phải là vùng núi tuyết.
Việc lựa chọn pháp khí cần phải cân nhắc, lên kế hoạch chu đáo xong mới hành động. ...
Lương Cừ sờ đầu.
Không biết vì sao, đỉnh đầu hắn thấy ớn lạnh, quay đầu lại nhìn, chỉ có mấy thiếu nữ đang trộm nhìn hắn, không còn ai khác.
Có lẽ là xuân đang ấm áp bất chợt lạnh chăng?
Huyết Mã giống đực giẫm bước trên mặt đá, kéo theo xe lớn.
Cả đội xe ngoại trừ chiếc xe ngựa cực đại rộng đến 80 mét vuông đi đầu ra, sau lưng còn có chục chiếc xe ngựa lớn, hoành tráng vô cùng, thậm chí có hai chiếc xe ngựa còn đang nhóm lửa nấu ăn, quả đúng là khoa trương.
Hơn nửa khắc sau, đội xe dài dằng dặc mới đi qua trước mặt Lương Cừ.
Người môi giới thở dài:
"Aiz, đây mới là phú quý thật, cuộc sống của đại nhân vật, nghĩ cũng không dám nghĩ, một cái xe ngựa còn to hơn cả nhà người thường ở, một con ngựa thương tổn tí lông tóc người bình thường cũng không trả nổi."
Lương Cừ không khỏi gật đầu.
Bén rễ được nửa năm, vốn tưởng rằng đã là không tệ, nhưng ở trước mặt đại nhân vật chân chính, hắn vẫn chỉ có thể đứng lề đường, chờ đội xe rời đi, chẳng khác gì lâu la.
Gì mà trấn Nghĩa Hưng nhiều cường hào, căn bản toàn là thân phận không so nổi với người ta.
Con đường phía trước còn dài, vẫn cần phải nỗ lực!
Thấy đoàn xe đã đi qua, Lương Cừ không ở lại thêm nữa, đi về phía thư viện và y quán để học tập, hai canh giờ sau, cưỡi Xích Sơn về nhà.
Bước chân qua đại môn, thợ mộc đang điêu khắc bức tường bình phong đứng dậy chào hỏi.
Trên bức tường bình phong, hình tượng cự hầu khổng lồ đã bắt đầu thành hình, uy phong bất phàm.
Lương Cừ gật đầu, bước qua, trong viện còn có hai thợ xây đang xây hồ do hắn đào ra.
Miệng giếng được Lương Cừ dùng đá chặn lại, nước giếng dư ra đã được khống chế, bên trong giếng khô cạn, nay thành giếng đã được lát một lớp gạch xanh, trở nên chỉnh tề hơn.
Sau khi ra khỏi miệng giếng, toàn bộ hồ nước cũng khá lớn, đá xanh chồng lên nhau, thợ xây đang đập gạch, đập ra thành hai nửa, khảm vào bên trong.
Chờ hai ngày nữa phơi khô xong sẽ lấy đá ra là trở thành một hồ nước chân chính.
Đồ đạc dùng trong nhà cũng đã sắp xếp xong, hương thơm đồ ăn toả ra từ nhà bếp.
Thoải mái rồi.