Dọc đường, có thư sinh biết chữ đọc nội dung trên bảng cho mọi người nghe, ai nấy nghe thấy vậy đều tán thưởng.
"Ta nghe nói Huyện lệnh kia lúc đến đây ngồi một cỗ xe vô cùng lớn, vốn tưởng rằng là một tên tham quan, không ngờ đấy, ngày sau cuộc sống có vẻ sẽ dễ chịu hơn rồi"
"Ngươi thì hiểu cái gì, Huyện lệnh mới là con cháu Đại gia tộc, vốn đã có tiền, ngồi xe lớn cũng là chuyện bình thường"
"Nói rất đúng"
"Nhà ta có hai mẫu ruộng bị chiếm mất, không biết có thể lấy về được không, đúng lúc đang là vụ xuân, ta thấy đều gieo trồng cả rôi, nếu như lấy được về thì quá thoải mái rồi."
Hành động đúng sấm rền gió cuốn.
Lương Cừ nghĩ thầm.
Muốn một lần nữa lấy lại đất từ tay những nhà giàu kia chẳng dễ dàng gì, đối với đám nhà giàu mà nói không khác gì hành vi cướp bóc.
Nhưng xem ra dường như đã bắt đầu từ sáng hôm nay rồi?
Huyện lệnh mới này cũng quá đỗi nhanh nhẹn, điều này ngược lại khiến hắn cảm thấy hơi quái dị.
Lương Cừ nghĩ đến một từ ở kiếp trước.
Marketing.
Chỉ là không biết là marketing đơn thuần hay là vừa marketing vừa làm thực tế.
Lương Cừ không trông cậy vào việc vị Huyện lệnh mới này hoàn toàn thanh liêm, Huyện lệnh thời cổ đại ngay cả hệ thống tài vụ kế toàn hoàn thiện cũng không có, chỉ một câu nói là sẽ được phát ngân lượng, là thái gia chân chính ở địa phương, hoàn toàn là so xem ai nát hơn ai.
Chỉ hy vọng không quá tệ.
Người xấu cũng sẽ không viết chuyện xấu mình muốn làm lên trên mặt, cũng sẽ không trắng trợn um xùm lên, để người khác biết được.
Một người là tham quan hay là quan tốt, không có cách nào moi tim ra mà xem, chỉ có thể chờ đợi thời gian chứng minh.
Nếu làm được việc, Nhị sư huynh Du Đôn thân làm Huyện Úy cũng có thể làm việc chung với hắn tốt hơn chút.
Giản Trung Nghĩa kia vừa là Bảng Nhãn, lại còn là thiên tài Võ học, hy vọng sẽ có bản lĩnh thật sự.
Lương Cừ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, theo đường cũ đi đến thư viện đọc sách, đi y quán học y.
Sau khi xong xuôi hết hắn cũng không về nhà mà đi vòng tìm sư huynh Lục Cương.
Quá trình nâng cấp Phục Ba Thương đã hoàn thành.
Trong trạch viện của Lục sư huynh, khí thế ngất trời, thợ rèn đều đang rèn sắt, đúc vũ khí.
Lương Cừ liếc mắt một vòng, cảm giác còn bận rộn hơn so với trước kia.
Trong phòng còn có mấy phôi thô của chuôi đao, kiếm mới được rèn đúc xong còn chưa lắp vào.
Cửa hàng của Lục sư huynh và khu rèn đúc tách biệt nhau, cho dù không nhìn thấy cảnh tượng bên trong cửa hàng cũng có thể đoán ra, sau khi nhân số Võ Giả tăng cao, nhu cầu về binh khí cũng tăng lên nhiều.
Thấy Lương Cừ, Lục Cương đi vào tĩnh thất, dùng hai tay nâng một thanh thương lớn ra.
"186 cân, ngoại trừ trọng lượng ra, những cái khác về cơ bản cũng không thay đổi gì, xem xem thế nào"
Lương Cừ nhận lấy trường thương, khí tức trên thân thương càng thêm cường hãn.
Nếu như nói linh tính ban đầu là chim yến phiêu dật thì giờ lại như hùng ưng, càng thêm thuận tay hơn.
Từ 100 cân tăng lên 186 cân, từ vung một nữ nhân đến vung một tráng hán, là một bước nhảy vọt.
Lương Cừ ôm quyền:
"Đa tạ Lục sư huynh"
"Là ta nên cảm tạ đệ mới đúng"
Lục Cương thoáng phóng ra khí tức.
Cảnh giới Lang Yên trung kỳ!
Thực lực của Lục sư huynh lại tăng lên một bậc!
Lục Cương vốn cũng đã dừng chân ở cảnh giới Lang Yên sơ kỳ một thời gian dài, một trượng gân rồng chính là một bước qua cửa mạnh mẽ nhất, có thể nói là vô cùng hợp lí.
"Ta nghe sư phụ nói, đệ sau khi ăn gân rồng, tư chất lại tăng lên, đáng tiếc, có lẽ do tuổi tác của ta quá lớn, không cảm nhận được gì về phương diện này, vậy nên liền luyện hóa toàn bộ dùng để tăng thực lực"
Lương Cừ cũng báo ra một tin tức:
"Chúc mừng Lục sư huynh, trước khi đến đây ta có đi qua Võ quán, Hồ sư huynh cũng đã thuận lợi đột phá, nay đã là Võ Sư Bôn Mã chân chính"
Lục Cương gật đầu:
"Tính toán thời gian thì cũng không khác mấy, còn có Từ Tử Soái, nó cũng đã dừng chân ở cảnh giới Bôn Mã khá lâu rồi, bao gồm cả Lục sư đệ nữa, sợi gân rồng kia của đệ có tác dụng không nhỏ."
Lương Cừ vô cùng cao hứng.
Cao thủ ở huyện Bình Dương nay có rất nhiều, cao thủ bên phía Dương Sư đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Có thể đạt tới cảnh giới Lang Yên là đã có vốn liếng nhất định.
Lương Cừ nói chuyện phiếm với Lục Cương một lúc xong liền tạm biệt về nhà, lúc này, cơm tối trong nhà cũng đã làm xong.
Cuộc sống thật là thoải mái.
Cho dù là luyện võ đến mức mồ hôi đầm đìa thế nào cũng không cần lo bẩn, cởi ra là tự khắc có người tới giặt.
Ăn cơm cũng vậy, muốn ăn gì chỉ cần thông báo một tiếng là sẽ được sắp xếp ổn thoả.
Thời gian xử lý việc vặt mỗi ngày cứ như vậy được tiết kiệm, chỉ cần làm việc mình muốn làm, bảo sao những phú ông kia tinh lực lại không dồi dào cho được?
Ăn cơm tối xong, Lương Cừ tĩnh tọa tu luyện để tiêu bớt đồ ăn, đợi đến giờ Tuất mới cầm theo Phục Ba Thương chuẩn bị chèo thuyền ra khơi.
Công việc hôm nay của hắn vẫn còn chưa xong.
Ban đêm mới là giờ cao điểm ngư dân đi đánh bắt cá, hắn tất nhiên cũng muốn đi tuần tra một vòng.
Hôm qua, Lương Cừ còn ở trên lâu thuyền nhận một nhiện vụ đuổi thú, mục đích là mở rộng phạm vi đánh bắt cá của ngư dân.
Phạm vị đánh bắt cá của ngư dân trấn Nghĩa Hưng vẫn luôn bị sự tồn tại của Tinh quái ở trong nước giới hạn, chỉ có thể đánh bắt ở vùng nước cạn, một vài người cá biệt có gan lớn mới tới biên giới vùng nước sâu.
Nhiệm vụ đầu tiên của mỗi Hà Bạc Sở sau khi thành lập chính là mở rộng phạm vi đánh bắt cá của ngư dân.
Là nhiệm vụ đơn giản và phổ biến nhất.