Lương Cừ không rõ sợi dây leo di chuyển như con rắn theo lời Nheo Béo kể là thứ gì, nếu có thể khống chế được nó, dùng để trông coi nhà cửa thì tốt biết bao.
"Quá nhiều thứ không biết"
Lương Cừ thở dài.
Trong nước cũng không phải sân nhà của Võ Giả, rất nhiều nơi đều chưa từng thăm dò qua, dù đọc sách nhiều hơn nữa cũng chỉ vô dụng, căn bản không có ai ghi chép lại.
Nheo Béo vừa thăm dò vừa tường thuật lại, đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng lóe lên trong đống đồ lộn xộn.
Nó vội vàng đuổi theo, liên tiếp đẩy ra mấy phần xương cốt, mắt thấy bóng trắng sắp tiến vào bên trong khe đá, nó liền vung đuôi một cái đánh bay bóng trắng ra ngoài.
Bóng trắng rơi lên trên mặt đất, không ngừng lăn lộn mấy vòng, sau khi đụng phải vách đá mới dừng lại.
Con trùng béo thật lớn!
Lần đầu tiên Nheo Béo thấy một con trùng béo đến vậy, nó vẫy cái đuôi bơi qua, cẩn thận bơi quanh trùng béo.
Con trùng run rẩy hai cái rồi không nhúc nhích gì nữa.
"Trong huyệt động của Cóc ca còn có trùng sao?"
Lương Cừ nhận được tin tức mà Nheo Béo truyền về cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Thấy trùng béo không động đậy gì, Nheo Béo liền áp sát tới, dùng sợi râu đụng lên người nó.
Không ngờ đúng lúc này trùng béo lại đột nhiên nhảy lên, phun ra một làn khói trắng nồng đậm.
Rõ ràng đang ở trong nước, nhưng làn khói trắng này lại như phiêu tán trong không khí, mờ mịt bao trùm lên, trong lúc mơ hồ vậy mà lại hóa thành dáng vẻ đình đài lầu các.
Nheo Béo muốn tránh đi, nhưng làn khói trắng kia lại cứ như ruồi bâu vào mật, dù nó có lắc đầu thế nào cũng không thoát ra nổi, đuổi sát không buông.
Không lâu sau, nó liền chóng mặt, tầm nhìn mông lung, ngã trên mặt đất, nằm ngáy o o.
Âm mưu của trùng béo thành công, nhanh như chớp trốn vào bên trong đống đồ lộn xộn.
"A Béo, A Béo! A Béo, ngươi tỉnh táo chút đi!"
Lương Cừ hò hét bên trong liên kết tinh thần, nhưng không nhận được mảy may lời hồi đáp nào.
Tình huống gì thế này?
Bên trong liên kết tinh thần, trạng thái của Nheo Béo vẫn rất tốt, nhưng lại cứ mãi không đáp lời hắn.
Hôn mê rồi sao?
Lương Cừ cau mày.
Không ngờ trong huyệt động của Cóc ca lại có nhiều đồ vật ly kỳ cổ quái đến vậy, vật chết vật sống gì cũng có cả, còn đánh cho A Béo trở tay không kịp.
Còn không biết, Cóc Đại Yêu ở phía đối diện có thái độ như thế nào đối với nhân loại, Lương Cừ không dám tùy tiện tiến tới.
Trong cảm giác, sinh mệnh của Nheo Béo vẫn hoàn hảo, có lẽ không có nguy hiểm trí mạng gì.
Nheo Béo và Cóc ca thường xuyên gặp mặt, nhờ đó Lương Cừ cũng có hiểu biết nhất định đối với tính tình của Cóc ca, cũng không phải là kiểu hỉ nộ vô thường.
Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định chờ.
Khu vực nước sâu.
Mỗi tay Cóc ca cầm lấy một cây cột gỗ, nhìn qua bốn cây cột gỗ còn lại đang nằm tán loạn trên mặt đất. lâm vào trầm tư, không chút nào cảm nhận được Nheo Béo đang nằm ngáy o o trong huyệt động.
Ánh bình minh dần lên cao.
Trong huyệt động.
Nheo Béo lật cái bụng lại, toét miệng cười.
Nó cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhàng, tựa như đang trôi giữa những đám mây trên bầu trời, khắp nơi đều là thịt nướng thơm ngào ngạt, cắn một ngụm ngon lành béo ngậy, trong cơ thể ấm áp vô cùng.
Càng ăn nó lại càng to hơn, càng bay càng cao hơn, đến cuối cùng...
Một cỗ sức mạnh cực đại tóm lấy cái đuôi của nó, sau đó là xoay tròn còn kịch liệt hơn cả trăm lần so với vượt qua thông đạo Ám lưu, xoay đến mức nó nôn ra hết tất cả chỗ thức ăn đã ăn trước đó.
Nheo Béo mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy thân ảnh Cóc ca lộn ngược, đã vậy thân ảnh đó còn càng ngày càng cách xa mình.
Ầm.
Nheo Beo rơi xuống mặt đất, cát bụi bốc lên.
Nó bò dậy từ dưới đất, hoa mắt chóng mặt, va vào vách đá, mấy lần như vậy mới tỉnh táo trở lại, phát hiện ra mình vẫn còn đang ở bên trong huyệt động.
Nheo Béo:
"?"
Thấy tiểu lão đệ của mình còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, Cóc ca túm lấy một con trùng béo trắng từ phía sau lưng mình ra.
Đầu óc Nheo Béo trong nháy mắt thanh tỉnh, vây cá chỉ vào con trùng béo kia.
"Là Thận trùng". Cóc ca giải thích.
"Thận trùng có thể phun ra một loại sương mù tuyệt đẹp, sau khi hút phải sẽ ngủ mất, mơ một giấc mơ đẹp, thời gian trong mơ vô cùng lâu, ở trong mơ còn trở nên thông minh hơn, tiểu lão đệ là bị nó phun sương mù vào mặt"
Nheo Béo mở cái miệng rộng ra, sau đó động đậy sợi râu chỉ vào con trùng kia.
"Tiểu lão đệ muốn thứ này sao?"