Nheo Béo gật đầu, sợi râu của nó chỉ thẳng vào Thận trùng trong tay Cóc ca.
Cóc ca có chút không nỡ.
Thận trùng ở dưới nước là một loài sinh vật cực hiếm, nó phải tốn không ít mới đổi được từ tay của Đại Yêu khác.
Ngày nào trước khi ngủ cũng ngửi một cái, vô cùng thoải mái.
Thấy Cóc ca do dự lưỡng lự mãi, Nheo Béo vội vàng chỉ tiểu lâu thuyền xinh đẹp tinh xảo bên cạnh.
Sở thích và mộng đẹp không ngừng giằng co.
"Thôi được rồi, cho ngươi đấy."
Cóc ca duỗi cái móng ra, hất con trùng béo xuống, Nheo Béo tiến lên trước dùng đầu đỡ lấy.
Con trùng béo co rúm thành một quả bóng, run run rẩy rẩy, không dám phản kháng.
Đồ đến tay, Nheo Béo đang định biến đi luôn lại bị Cóc ca túm lại kéo đến trước mặt đồ vật có sáu cái cột.
"Đây là thứ gì?"
Nheo Béo dùng đầu đỡ lấy con trùng béo, vỗ ngực, trước khi Lương Cừ đưa tới đây đã để nó luyện tập lắp ráp một phen.
Sau khi quan sát vật thể có sáu cái cột trụ một lúc, Nheo Béo căn cứ theo nội dung mà Lương Cừ đã dạy nó, lần lượt lắp ráp lại.
Cóc ca mở to mắt, vung cái móng vuốt.
"Làm lại lần nữa, làm lại lần nữa!"
Nheo Béo tháo sáu cái cột ra, quan sát một phen rồi lại ghép sáu thành một.
Cóc ca bừng tỉnh đại ngộ.
Nó tháo sáu cái cột ra, dựa theo phương thức và trình tự của Nheo Béo, lần lượt cắm sáu cái cột vào, thử mấy lần, quả thực khi ghép lại sẽ biến thành một thể, y hệt với lúc ban đầu!
Hoá ra là chơi như vậy!
Cóc ca vui mừng khôn xiết, không ngừng tháo ra rồi lắp lại, càng ngày càng thuần thục.
Nheo Béo tiến lên trước nói.
"Tiểu lão đệ vẫn còn rất nhiều đồ giống vậy?"
Nheo Béo vội vàng gật đầu.
"Được đấy được đấy, ta lấy đồ ra đổi với ngươi!'
Thành công rồi!
Ở bên phía đối diện dòng ám lưu, Lương Cừ nghe lời tường thuật của Nheo Béo, tinh thần phấn chấn, đúng như những gì hắn tưởng tượng!
Sở thích ấy mà, đều là bồi dưỡng mà ra.
Cóc ca thích thuyền lớn, cũng không phải là không thể bồi dưỡng ra sở thích về đồ chơi trí tuệ.
Nghe nói còn có rất nhiều đồ chơi cùng loại như vậy, Cóc ca hưng phấn vỗ móng vuốt của nó.
Tuy nhiên, nó có yêu cầu:
"Đồ chơi chỉ có thể đổi được món đồ nhỏ! Giống như miếng đao gãy lúc trước cho ngươi! Không thể đổi đồ của Đại Yêu"
Cóc ca không ngốc, món đồ chơi có kết cấu đơn giản hơn rất nhiều so với thuyền, đương nhiên không thể đổi được đồ vật lớn, không thì sẽ lỗ mất.
Lương Cừ để Nheo Béo đồng ý, không quan trọng là đồ lớn hay đồ nhỏ, đều là hắn kiếm lời.
Lần đầu tiên giao dịch với Cóc Đại Yêu đã thành công viên mãn!
Thời gian trôi qua nửa khắc đồng hồ.
Thông đạo Ám lưu chuyển động mãnh liệt, Nheo Béo dùng đầu đỡ lấy con trùng béo, chui ra từ trong thông đạo.
Cái đầu của Nheo Béo không vững, con trùng béo rơi xuống đất, Lương Cừ tiện tay nhặt nó lên, sau khi vào tay, cảm giác đầu tiên là nó rất nặng.
"Đây chính là Thận trùng sao?"
Con trùng béo lớn ngang đầu người, vô cùng béo, hoàn toàn là một hình tròn, kỳ lạ nhất là, làn da bên ngoài của nó hết sức bóng loáng.
Lương Cừ quan sát thật kỹ, có thể nhìn thấy trên cơ thể con trùng béo mọc ra một tầng lân phiến cực nhỏ, nhỏ đến mức gần như không nhìn ra, người bình thường có nhìn cũng chỉ thấy đây là một con trùng trắng, cùng lắm là chưa từng thấy qua con nào lớn như vậy.
Thận trùng giống như đã chấp nhận số mệnh, không giãy giụa tí nào nữa.
Rõ ràng mang dáng vẻ của một con trùng, vậy mà lại vô cùng thông minh.
Lương Cừ không khỏi nghĩ đến Thận Long trong truyền thuyết.
Nghe đồn Thận Long là sự kết hợp của rắn và chim trĩ.
Cả hai giao phối với nhau vào tháng giêng, đẻ trứng, dẫn tới lôi vân đầy trời, sét đánh lên quả trứng đẩy nó vào lòng đất.
Hai ba trăm năm sau, vùng đất xung quanh quả trứng biến thành tảng đả, chậm rãi nâng quả trứng từ dưới đất lên trên mặt đất, một khi được ánh trăng soi sáng, tảng đá sẽ sụp đổ, nở ra Thận Long.
Thận Long có thể phun khí ra từ miệng, khiến người ta nhìn thấy đủ loại huyễn cảnh.
Huyễn cảnh sẽ tùy theo từng người mà có sự khác biệt, cho dù nhìn cùng một huyễn cảnh, trong mắt mỗi người cũng có sự chênh lệch.
Đương nhiên, ấy chỉ là liên tưởng có chút vô cớ.
Lương Cừ thu hồi lại suy nghĩ.
Muốn đổi Thận trùng, tất nhiên không phải là chủ ý của Nheo Béo.
Với trí óc của A Béo, có nghĩ nát óc cũng chỉ biết dùng Thận trùng để mơ mộng đẹp, trải qua cuộc sống há lớn miệng ăn thịt trong mộng.
Lương Cừ cảm thấy Thận trùng nên có cách sử dụng khác nữa.
Căn cứ theo lời Cóc ca, hít phải sương mù do Thận trùng phun ra có thể tiến vào mộng đẹp, thời gian trong mộng rất dài, người ở trong mộng sẽ trở nên thông minh hơn, tư duy nhanh nhẹn hơn.
Nếu như lợi dụng mộng cảnh một cách hợp lý, há chẳng phải là có một cái sân huấn luyện tuyệt hảo sao?
Thời gian nhiều hơn, ngộ tính cũng nhiều hơn.
Đổi một món bảo vật khác, sau khi sử dụng xong liền hết tác dụng, hơn nữa, bảo vật cũng sẽ không mọc chân chạy mất, cùng lắm thì lần sau đổi là được.
Nếu như có thể lợi dụng được mộng cảnh, Thận trùng kia có giá trị cao hơn nhiều so với những bảo vật bình thường khác.
Người khác muốn lợi dụng được Thận trùng chủ yếu gặp trở ngại trong vấn đề liên kết, không có cách nào tạo ra mộng cách có chủ đích.
Nhưng chuyện này đối với Lương Cừ mà nói lại hoàn toàn không thành vấn đề.
Hắn rút Thanh Lang ở bên hông ra, cắt lên ngón tay, máu chảy ra ngưng tụ mà không tan, thuận theo phía sau lưng Thận trùng viết xuống chữ Xuyên.
Dưới đáy nước toả ra huyết quang mờ mịt, tinh thần Lương Cừ cũng không gặp quá nhiều chống cự, chẳng mấy chốc, trong Thức hải liền tạo nên một liên kết tinh thần mới.
[Đã khống chế Thủy thú Thận Trùng, có thể trưởng thành]
Thận trùng không còn gì để luyến tiếc, run rẩy toàn thân, tròng mắt đen nhánh chuyển động, cả người có sinh khí hơn trước.
Lương Cừ thả tay ra, Thận trùng thuận theo cánh tay hắn leo lên trên bờ vai.
A Uy leo ra khỏi túi, lắc lư hai sợi xúc tu, thu nhận tin tức về đồng bọn mới.
Liên kết với Trạch Đỉnh.
[Tiêu hao 80 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, khiến Thận Trùng trưởng thành]
Tình huống gì thế này?
Lương Cừ nhíu mày.
Hắn đã khống chế được năm con Thủy thú, lần đầu tiên thấy sinh vật không tiến hóa mà chỉ có thể trưởng thành.
80 điểm Tinh hoa Thủy Trạch không phải quá nhiều, một ngày là có thể tích lũy đủ.
Thử xem sao.
Vừa nghĩ vậy, một ít tinh quang đã bay ra từ bên trong Trạch Đỉnh, thấm vào cơ thể của Thận trùng.
Quang mang tán đi, ngoại hình Thận trùng về cơ bản không có biến hóa gì, chỉ trở nên thon dài hơn chút, không to béo như trước nữa.
Trạch Đỉnh rung động.
[Tiêu hao 1500 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, khiến Thận Trùng trưởng thành]
Lương Cừ không phải không có đủ 1500 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, chỉ là có chút đau lòng.
Ngay cả Đầu Tròn hắn còn chưa nỡ tiến hoá đâu.
Thử xem hiệu quả trước đã, đúng lúc hắn đã một đêm không ngủ, có hơi buồn ngủ rồi.
Lương Cừ mang theo Thận trùng trở lại thuyền.
Mặt trời đã mọc lên hơn nửa, mặt sông bừng sáng.
Đúng ra nên hoàn thành giao dịch từ lúc nửa đêm, ai ngờ Nheo Béo lại không cẩn thận bị trúng chiêu, ngủ tận mấy canh giờ liền.
Thận trùng nằm bò bên cạnh, Lương Cừ từ ngăn chống thấm lấy ra đệm giường trải ra.
Chỗ tốt nhất của liên kết tinh thần chính là thuận tiện, kể một hồi, Thận trùng đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩ của hắn, phần bụng phồng lên, phun ra một làn khói trắng lượn lờ.
Khói trắng như có linh tính, ở không trung hóa thành đình đài lầu các, quỳnh lâu ngọc vũ.
Nó sẽ không thật sự có quan hệ với Thận Long đấy chứ?
Lương Cừ hít hít khói trắng, trong hơi khói có một mùi hương hết sức đặc thù, chỉ ngửi một chút, tầm mắt đã dần mơ hồ.
Gió sông thổi nhẹ, con thuyền nhỏ nhẹ nhàng dập dềnh.
Lương Cừ mở mắt ra, một lần nữa ngồi dậy, mặt đất là một mảnh vàng nhạt, cát bay đầy trời.
"Nơi này chính là mộng cảnh sao? Tư duy đúng là trở nên sinh động hơn nhiều"
Lương Cừ lẳng lặng cảm thụ, hắn có thể cảm giác được suy nghĩ của mình trở nên nhanh hơn rất nhiều, đúng như lời Cóc ca nói.
Hắn cúi đầu xuống, bàn tay nắm vào hư không, một thanh Huyền Thiết Đại Cung xuất hiện trên tay.
Trên cát vàng, mục tiêu mọc lên san sát.
Thử bắn ra mấy mũi tên, cảm xúc chẳng khác gì so với hiện thực.
Ký ức thân thể cũng không nhất định giống với ký ức trí não, nhưng nếu có cảm giác, sự xuất hiện của ký ức thân thể chỉ là vấn đề thời gian.
"Ngoại trừ vật chết ra, có thể tạo ra người được không?"
Lương Cừ đột nhiên nhớ tới Lưu Tiết đã chết đi, thoáng ảo tưởng một phen, một tiếng quát to làm hắn bừng tỉnh.
"Tặc quan!"
Đao quang sáng loá sắc bén như dải lụa, hướng về phía cổ của Lương Cừ, ánh mắt hắn trong thoáng chốc rơi vào bóng tối.
"Mẹ nó!"