Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 398 - Chương 398: Màu Vàng Kim Trong Truyền Thuyết (1)

Chương 398: Màu vàng kim trong truyền thuyết (1) Chương 398: Màu vàng kim trong truyền thuyết (1)

Cóc ca cầm con cá con màu vàng kim, chẳng khác gì con người cầm con cá vàng trong tay, vô cùng nhỏ.

Cá con màu vàng kim được đưa tới trước mặt, Nheo Béo mới phát hiện ra toàn bộ con Bảo Ngư này thật ra không hề nhỏ tí nào, chỉ là có dáng vẻ kỳ lạ, miệng mọc đầy răng nhọn, lưng có hình tam giác, dù là trước đây hay đến tận bây giờ cũng chưa từng thấy con cá nào như vậy ở dưới sông.

"Ta gọi nó là cá chiêng vàng, là thứ tốt ở dưới này, bên trong nó có một ngụm canh, uống vào sẽ ấm bụng, tươi ngon vô cùng, không thể không ăn thử, tặng cho tiểu lão đệ đấy"

Một mùi hương kì lạ lan ra trong nước, Nheo Béo cẩn thận tới gần, cá chiêng vàng đột nhiên giãy giụa kịch liệt.

Nheo Béo không kịp đề phòng, cái mặt mập của nó bị cái đuôi to kia quất cho mấy cái vào miệng, cú quất cuối cùng làm nó ngã xuống mặt đất.

Cóc ca ôm bụng cười to, sau đó liền trừng mắt nhìn con cá chiêng vàng một cái, hai mắt cá chiêng vàng khẽ đảo, đã rơi vào hôn mê.

Nheo Béo lắc đầu hất bùn cát trên trán đi, nhìn cá chiêng vàng đang nằm thẳng cẳng dưới đất, hơi có phần e ngại.

Rõ ràng chỉ là một con cá có thể một ngụm nuốt hết, thế mà lại có sức lực lớn như vậy, mặt cũng bị nó quất cho rõ đau.

"Đừng thấy nó nhỏ, theo như cách nói của con người, cá chiêng vàng này có sức lực chín trâu hai hổ đấy!"

Nheo Béo dùng sợi râu chạm vào cá chiêng vàng trên mặt đất, sau đó đẩy nó lên rồi lật người lại.

Xác định Bảo Ngư đã hôn mê, nó hút mạnh một ngụm, ngậm cả cá cả cát vào trong miệng, vẫy vây cá chào tạm biệt.

"Lạ thật đấy, sao không ăn luôn cho rồi nhỉ?"

Nhìn theo Nheo Béo tiến vào dòng Ám lưu rồi biến mất không thấy nữa, Cóc ca gãi đầu, không biết vì sao Nheo Béo phải đặc biệt mang về ăn, vẽ vời thêm chuyện.

Chỉ là đảo mắt nhìn thấy mỏ neo lớn nằm trên mặt đất, chút hoang mang nhỏ này liền bị nó ném ra sau đầu.

Cóc ca chạy vào trong huyệt động của mình, lật ra mấy tảng đá lớn cao mấy chục trượng, đẩy bọn chúng tới cửa động, dưới ánh sáng của sóng biển, lóe ra màu sắc diễm lệ khác nhau.

Tím đậm, vàng nhạt, thanh kim, huyết hồng.

Một phần bên ngoài tảng đá đã bị mài mòn, lộ ra mấy cái lỗ nhỏ, lóe lên ánh sáng kim loại, hiển nhiên mấy khối đá này đều là khoáng thạch kim loại có hàm lượng cực cao.

"Ha ha, vũ khí, vũ khí, vũ khí mới!"...

Lương Cừ chờ ở đầu ra của dòng Ám lưu.

Nước chảy cuồn cuộn, Nheo Béo lăn ra ngoài từ dòng Ám lưu, nó dùng sức ngậm cái miệng lớn của mình lại, hai cái quai hàm lúc thì phồng sang trái một tí, lúc lại phồng sang phải một tí.

Cá chiêng vàng chẳng biết đã đột nhiên thức tỉnh từ khi nào, nhảy tưng tưng trong miệng nó khiến nó phải kìm nén đến mức khó chịu.

Nhìn trái phải xung quanh, Nheo Béo nhanh như chớp bơi tới bên chân Lương Cừ, phun ra một vật màu vàng kim.

Vật màu vàng kim được thấy lại ánh mặt trời, xoay người muốn chạy trốn nhưng Lương Cừ đương nhiên sẽ không cho nó cơ hội, một chiêu Thủy lao đánh ra, giam cầm vật màu vàng kim ở nguyên tại chỗ.

Khí lực thật lớn.

Lương Cừ cảm nhận được thể lực của mình tiêu hao, dù chưa từng chạm tay vào nhưng vẫn biết được con cá này quả đúng là thần lực trời sinh, sức lực còn lớn hơn so với cá đầu trâu.

Tuy nhiên...

Nhìn hình dạng của cá chiêng vàng này, hình thể hẹp dài, trước rộng sau hẹp, có vây lưng, cái đuôi dựng đứng, tựa như một thanh đao nhọn sắc bén.

Nheo Béo chưa thấy qua cũng là chuyện rất bình thường, cả đời này của nó chưa từng ra khỏi vùng sông nước này, nơi xa nhất từng đi là huyện Phong Phụ, nhưng Lương Cừ biết rất rõ ngoại hình này.

Cái gọi là cá chiêng vàng này chính là một con cá mập con?

Liệu ăn có ngon không nhỉ?

Lương Cừ mang theo thái độ hoài nghi đối với Cóc ca.

Hắn biết cá mập không có cơ quan bài tiết nước tiểu, tất cả dịch thể đều trao đổi thông qua làn da.

Chính vì nguyên nhân đó, trong thịt của cá mập có một mùi khai vô cùng nồng đậm của nước tiểu, cá mập càng già thì mùi vị này càng nặng, cứ như thể ướp bằng nước tiểu vậy.

Đế giày có ngon thì thịt cá mập chưa chắc cũng đã ngon.

Nhưng có lẽ Bảo Ngư không giống vậy?

Tốt xấu gì cũng là Bảo Ngư do Đại Yêu đề cử, Lương Cừ nhất định phải thử một lần.

Hắn túm lấy đuôi cá chiêng vàng, xách nó về thuyền, mái thuyền đan xen nhau, hắn không nhịn được phải đưa tay lên che nắng.

Bầu trời tờ mờ sáng, ánh vàng cam xuyên thấu qua khe hở giữa những ngón tay, chiếu xuống chiếc bóng thật dài.

Haiz, lại thức nguyên một đêm.

Bình Luận (0)
Comment