Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 482 - Chương 482: Nhà Nghèo Mồ Côi Cực Khổ Xiết Bao

Chương 482: Nhà nghèo mồ côi cực khổ xiết bao Chương 482: Nhà nghèo mồ côi cực khổ xiết bao

Sắc trời dần tối.

Ánh nến lung linh, giá bút kéo ra cái một bóng dài nghiêng nghiêng trên mặt bàn, vết mực chưa khô phản chiếu ánh sáng trắng.

"Sao cứ cảm thấy bỏ sót điều gì đó..."

Từ Nhạc Long nhìn hàng chữ nhỏ trên tờ giấy, đọc lại từng từ từng câu một, xác nhận việc chọn từ viết câu không có vấn đề gì, cảm giác thiếu sót vẫn quanh quẩn trong đầu không tan.

"Lạ thật đấy..."

Hắn lại cầm của Nhiễm Trong Thức, Hạng Phương Tố lên so sánh.

Nội dung, hình thức không có gì khác biệt.

Giới thiệu công lao, năng lực, thêm vào đó vài từ khen ngợi, thuộc về cách viết thông thường, thư tiến cử, bảng đề xuất công lao nên viết như vậy.

Nhưng đặt trên người Lương Cừ lại cứ cảm thấy không toàn diện.

Rốt cuộc là thiếu thứ gì?

Từ Nhạc Long chau mày trầm tư, trong lúc vô tình nhìn thấy cụm từ 'siêu việt bất phàm', ý của cụm từ này có nghĩa là tài đức xuất chúng.

Tài đức xuất chúng.

Tài, đức...

Từ Nhạc Long bừng tỉnh, hắn đặt quyển sổ trong tay xuống, vén tay áo lên tiếp tục cầm bút chấm mực.

"Người này lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khó, mồ côi, vô cùng cực khổ, từng có hàng xóm ra tay giúp đỡ... , nhận ơn một giọt trả ơn một dòng...

Thường hay làm việc thiện, rất có danh vọng ở huyện Bình Dương, lúc hắn làm Chủ tế, ai ai cũng phục..."

Sau khi lưu loát thêm vào 200 từ, Từ Nhạc Long mới đặt bút lông xuống, đọc lại một lượt, không còn cảm giác thiêu thiếu nữa.

Như vậy mới toàn diện.

Hắn ít khi viết thư đề cử, đám người Hạng Phương Tố đâu có xuất thân nghèo khó, cực khổ đâu.

Muốn báo ân thì trước tiên cũng phải có ân đã.

Làm gì có ai có ân với công tử nhà Hầu tước Bá tước cho được?

Không viết thế nổi.

Viết theo thói quen nên trong lúc nhất thời không nghĩ ra Lương Cừ không giống bọn họ, quả thực nội dung về mặt đức hạnh có thể viết, dùng ví dụ trong thực tế để chứng minh.

Những cái khác không nói, chỉ riêng việc làm Chủ tế thôi đã là một điểm cộng lớn.

Một trong những lí do chính thống để kế vị của vị kia chính là Tiên Hoàng từng cho làm Chủ tế Tổ miếu, chủ trì việc tế tự, từ việc nhỏ có thể suy ra việc to.

"Xem ra nói không chừng thật sự có thể nhảy hai cấp liền..."

Việc thăng chức không hiếm thấy nhưng dù sao thì Lương Cừ vẫn còn quá trẻ.

Nói là có thể lên thất phẩm nhưng sau khi Lại bộ xét duyệt, tổng hợp lại thì hơn phân nửa chỉ cho Tòng thất phẩm, thăng một cấp quan.

Từ Nhạc Long từ nhỏ đã quen tai quen mắt, vẫn có sự hiểu biết nhất định đối với Lại bộ.

Tuổi quá trẻ cũng là bất lợi khi thăng tiến, không phải cố ý mà sự thực là như vậy, trẻ quá khó mà thu phục quần chúng.

Trẻ người non dạ.

Tới Y quán xem bệnh, tuổi tác đại phu cũng là càng già càng được yêu thích, tốt nhất là râu trên mặt trắng toát, nhất định là nhất đại thần y diệu thủ hồi xuân.

Lớn tuổi đại diện cho thận trọng, vững vàng, kinh nghiệm phong phú.

Muốn là ngoại lệ, chỉ có thể ưu tú đến mức có thể bù đắp khuyết điểm về tuổi tác.

Vừa có đức vừa có tài, đức phải ở trước tài.

Lương Cừ chỉ dựa vào công lao, muốn thăng cấp rất khó, nhưng Từ Nhạc Long bổ sung thêm cả phẩm chất đạo đức thì việc thăng chức không còn là hy vọng xa vời nữa.

Khoảng cách giữa Thất phẩm và Tòng thất phẩm không hề nhỏ.

Người ta thường bảo rằng quan thất phẩm nhỏ như hạt mè, từ thất phẩm trở xuống còn không bằng cả hạt mè.

Cửu phẩm, Bát phẩm hay thậm chí là Tòng Thất phẩm đều chẳng khác gì so với quan lại sai vặt, quyền lực trong tay bọn họ chỉ đáng nói trước mặt bách tính bình dân.

Trước thời kỳ Đại Thuận, dưới Thất phẩm thậm chí còn không được ghi chép vào sổ sách của Lại Bộ, do quan viên địa phương trực tiếp thăng chức, miễn nhiệm.

Ngoại trừ địa giới đặc biệt như huyện Bình Dương, Huyện lệnh ở những nơi khác đại đa phần đều chỉ là quan Thất phẩm, cũng chỉ có lên đến cấp này mới được coi là chân chính tiếp xúc với quyền lực.

"Tên nhóc này, phải bảo nó mời mình ăn cơm mới được."

Từ Nhạc Long lắc đầu gác bút, sau khi xác nhận mực trên giấy đã khô xong liền gập sổ lại.

Lương Cừ không biết Từ Nhạc Long đang làm gì, lúc này hắn đang ngâm mình dưới sông, tìm kiếm xem có bảo vật nào quanh đây không.

Khoảng thời gian chờ khói đen kia tan đi hắn đã bắt đầu xuống nước, nhưng hai hôm trước sau khi khói đen tan hết, bận rộn chuyển vật tư, đứt đoạn mất mấy ngày, nay hắn lại ra ngoài mò mẫm xem có bảo vật bảo khí gì không.

Khu vực quanh quần đảo không có thứ gì tốt, đại đa phần toàn là xác chết, cơm thừa canh cặn của cá mập sau khi ăn xong lưu lại, nuôi ra không ít cá nhỏ ăn đồ thừa, nhưng cá lớn thì về cơ bản không có.

Chắc là cỏ gần nhà nên bị Qủy Mẫu Giáo ăn sạch rồi.

Nay khó khăn lắm mới có thời gian, Lương Cừ một phát bơi ra ngoài hơn 20 dặm, tìm kiếm ở nơi xa hơn, xem xem có bảo bối gì không.

Kết quả là cả một buổi chiều mà thu hoạch chẳng được là bao.

Chỉ bắt được ba con đại Bảo ngư béo mập, là loại chưa từng gặp qua, không gọi được tên.

Một con trong đó toàn thân màu đỏ son, phần mông còn mọc ra một cái đuôi lông màu đỏ, vô cùng kỳ quặc.

Khiến Lương Cừ nhớ đến năm ấy bái sư, mình thuận miệng bịa ra một con Bảo ngư cũng toàn thân màu đỏ, mọc một cái đuôi bò, không ngờ thật sự tồn tại.

Thế giới rộng lớn, không gì là không có.

Đem về hầm cho sư phụ, chứng minh năm ấy mình không nói điêu.

Thực vật dưới nước tốt tươi, sóng nước trong vắt.

Mắt vàng của Lương Cừ như bó đuốc, xách theo sọt cá ngồi trên người một con cá sấu hắn đang tạm thời khống chế.

Hắn nhìn tứ phía, mắt thấy ánh sáng dưới đáy nước càng ngày càng ảm đạm, biết rằng sắc trời dần tối, hắn không lề mề nữa mà quay về.

Bảo vật có đầy dưới nước nhưng phạm vi thật sự quá lớn, muốn tìm được bảo bối tốt độ khó vẫn rất cao.

Tính đến nay, món hàng lớn duy nhất chứa Tinh hoa Thủy Trạch mà Lương Cừ tự mình kiếm được có lẽ là Tầm Ngư Yêu và lão Trai Tượng.

Những thứ khác như Lưỡng Sinh Hoa, Khô Vinh Tịnh Đế Liên đều là thông qua Hà Bạc Sở mà trực tiếp hoặc gián tiếp có được.

"Vẫn phải dựa vào đại dương bao la."

Lương Cừ xách theo sọt cá trồi lên mặt nước, xác định phương hướng, sử dụng kỹ năng Thủy Hành nhanh chóng hướng về phía quần đảo.

Những ngày tháng không có đám Thủy thú giúp đỡ đúng là không quen, làm gì cũng phải đích thân làm, hiệu suất thấp đi không ít.

Tiến độ Võ học cũng chậm hơn nhiều, Lôi phù cho đến nay vẫn thiếu một phù khiếu cuối cùng chưa ngưng tụ ra được.

Hy vọng hai hôm tới Hà Bạc Sở có thể trực tiếp thanh lý xong, sớm ngày trở về.

Một đường nhảy vọt, Lương Cừ bỏ xa sự truy đuổi của hai con Tinh quái.

Mái hiên lâu thuyền xuất hiện trên mặt nước, hắn quay người, từ dưới nước vòng đến hòn đảo không người, tìm thấy một con thuyền nhỏ kéo lên đảo trước đó.

Đắm mình trong ánh hoàng hôn, khua chèo trở lại.

Ba ngày liên tiếp, trải dài khắp vùng sông nước là viền ánh sáng màu vàng nhạt phân chia ranh giới giữa mặt nước và bầu trời, sáng đến mức có hơi chói mắt.

Nhưng mặt trời lặn không thể ngăn cản được ánh sáng của những vì sao, bảy ngôi sao lớn nhô lên từ dưới mặt nước, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, tựa như kiếm sắt mới được mài sắc.

Khoảnh khắc hai bên giao nhau, tà dương kéo đi tia sáng cuối cùng, màn đêm bao phủ Lương Cừ như một tấm màn.

Ánh sáng đỏ tiêu tan, Trạch Đỉnh đã lâu không có động tĩnh đột nhiên chấn động.

Bức chân dung Đế Vương chiếm diện tích cực lớn trên thân Đỉnh nở rộ ánh sáng, thần tướng, thủy viên xung quanh đều cộng hưởng.

[Thu được một tia Xích khí, nếu dung hợp với một vạn Tinh hoa Thủy Trạch sẽ sinh ra một con Linh ngư, có thể thăng hoa sự chiếu cố. ]

Lương Cừ:

"?"

Xích khí?

Xích khí ở đâu ra?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh sáng đỏ kia còn sót lại giữa màn đêm.

Chẳng lẽ là mặt trời ư?

Lợi ích do dị tượng ngày Bính Hỏa mang đến?

Nhưng cách đó đã 10 ngày rồi, sao hôm nay mới tới?

Trong đầu Lương Cừ nhất thời xẹt qua rất nhiều tin tức, nhưng lại thiếu manh mối quan trọng nhất, không thể nắm bắt, chỉ có thể đặt lực chú ý lên thăng hoa sự chiếu cố.

Linh ngư kia vậy mà có thể thăng hoa sự chiếu cố!

Trước mắt Lương Cừ thu hoạch được không ít chiếu cố, Ứng Long, Thiên Ngô, Xuyên Chủ Đế Quân.

Trước đó vẫn mãi không có cơ hội thăng cấp chiếu cố, không ngờ hôm nay lại gặp được.

Vậy thì...

Nên chọn cái nào trong ba cái đây?

Lương Cừ không khỏi chuyển ánh mắt đến Xuyên Chủ Đế Quân.

Nhị Lang Chân Quân!

Bình Luận (0)
Comment