Lương Cừ ăn mặc chỉnh tề, lên trên boong thuyền, nhìn về phía quần đảo.
Đảo nhỏ gần với mặt nước đã được dọn sạch ra một khoảng đất trống, bàn dài nối nhau, trên mặt bàn bày lư hương bằng đồng tinh xảo, dưới ánh mặt trời tỏa tia sáng vàng kim óng ánh.
Hạng Phương Tố vác đại kỳ lên ép xuống mặt đất, lá cờ bay phần phật trong gió.
Góc đối diện đại kỳ, mấy chục quân sĩ kéo xích sắt, kéo lồng sắt từ trên tàu đến bên cạnh đại kỳ.
Lồng sắt hình vuông dày nặng đến dị thường, mỗi một thanh sắt đều thô to bằng cánh tay người.
Bò núi bị bỏ đói mười mấy ngày ngã khuỵu xuống mặt đất, vô lực thở hổn hển.
Tế tự trước khi chiến đấu, cầu xin tổ tiên chúc phúc.
Tế tự sau khi chiến đấu, cảm ơn tổ tiên ban phúc.
Như vậy mới có đầu có đuôi, bằng không chính là kiếm được 'chỗ tốt' là chạy mất, không lễ phép.
Chờ sau khi tế tự kết thúc, việc thanh lý một nhánh của Qủy Mẫu Giáo mới triệt để kết thúc, ngoại trừ một phần quân sĩ ở lại canh chừng, số còn lại đều quay về huyện Bình Dương.
Lễ đài dành cho việc tế tự được bố trí hoàn tất.
Lương Cừ đi theo mọi người lên đảo, đứng ở giữa đám người.
Gió sông phần phật.
Gió đêm chầm chậm.
Yên lặng không tiếng động.
Một con bò đực nằm trên mặt đất, vết thương chỗ cổ chảy ra máu đỏ đậm đặc, tích thành một vũng nhỏ dọc theo hố bùn.
Các binh sĩ của Hà Bạc Sở chất mấy chục cỗ thi thể ở chính giữa thành tầng tầng lớp lớp.
Không giống với những Võ sư bình thường đã được hỏa táng, cho vào hộp nhỏ từ trước, những người trước mắt là binh sĩ lập công nhưng lại chết trận.
Một tầng thi thể, một tầng củi gỗ, một tầng dầu hỏa.
Cảm xúc bi thương dần lan ra trong đám đông, quân sĩ trẻ tuổi nhịn không được mà run rẩy, sợ hãi, phần nhiều là thấy may mắn.
May mà bản thân mình sống sót, may mà mình không trở thành một trong số những thi thể kia, vẫn có thể sống sót trở về gặp người thân.
Dương Đông Hùng thở dài.
Từ Nhạc Long há miệng muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng ngậm miệng lại, duy trì trầm mặc.
Cận vệ tiến lên trước chắp tay.
"Đô úy đại nhân, chuẩn bị xong rồi."
"Đốt lửa."
Mấy cận vệ nhận được mệnh lệnh, phân thành bốn hướng, đồng loạt ném đuốc.
Bó đuốc rơi xuống thi thể đã ngấm dầu, lập tức bùng lên ngọn lửa hừng hực, cháy từ dưới lên trên.
Ngọn lửa dần bốc lên dưới bầu trời đêm, cuối cùng xông lên trời, vạch ra một dải ánh sáng dài hẹp trên mặt nước.
Khói đen tích tụ trong không trung, thỉnh thoảng che khuất vầng trăng khuyết, mùi hôi khó ngửi cùng với mùi máu tanh của bò núi trộn lẫn vào nhau khiến người ta buồn nôn.
Cho dù tế tự đã kết thúc, Lương Cừ quay lại lâu thuyền rồi vẫn cảm thấy mùi vị kia mãi vẫn không tan, dường như đã cắm rễ trong khoang mũi, thỉnh thoảng tràn ra làm phiền một phen.
Mọi việc trên đảo đã xử lý xong, lâu thuyền liền hạ buồm trắng xuống, xé tan màn đêm, hướng về nơi từng xuất phát.
Tầng cao nhất của lâu thuyền.
Từ Nhạc Long thu thập hết tài liệu đã điền xong vào một hộp dài, khóa lại, khẽ khom người.
"Cung tiễn Võ Thánh Long Tượng."
"Cung tiễn Võ Thánh Long Tượng."
Hơn ba mươi người có mặt ở đó đồng loạt chắp tay, thanh âm như sóng triều.
Lương Cừ hơi ngẩng đầu, từ kẽ tay nhìn thấy chiếc hộp dài kia hóa thành một tia sáng, xuyên qua cửa sổ biến mất nơi chân trời.
Đệt.
"Huyền Binh có thể tự di chuyển?"
Lương Cừ nhìn Kha Văn Bân đang ở bên cạnh mình.
"Không thì ngươi nghĩ sao."
Kha Văn Bân quét mắt nhìn Lương Cừ từ trên xuống dưới, lộ vẻ kinh ngạc, hắn lần đầu biết hóa ra Lương Cừ không hề hiểu rõ ý nghĩa của Võ Thánh Huyền Binh.
"Binh khí có lợi hại đi chăng nữa thì chỉ dựa vào Thú Hổ cũng không đánh lại được Tông sư, kinh nghiệm, thực lực, tầm nhìn, thần thông, chỗ kém hơn quá nhiều."
"Thế chúng ta làm thế nào thắng được?"
Lương Cừ vô cùng hiếu kỳ.
Mấy hôm trước hắn ngại chủ động hỏi, sợ rằng người bình thường không nên biết.
Kha Văn Bân đáp:
"Cái gọi là Võ Thánh Huyền Binh không phải chỉ nói chơi, ngươi có lẽ cũng biết cách gọi 'Bản' của Võ giả."
Lương Cừ gật đầu.
Từ khi bước chân vào con đường Võ đạo, Hồ sư huynh đã nói với hắn về 'Bản'.
Cũng nói cho hắn biết vì sao nước trong cơ thể người khác không thể khống chế, trừ phi 'Bản' của hắn mạnh đến mức vượt qua người khác.
Thấy Lương Cừ gật đầu, Kha Văn Bân tiếp tục nói.
"Đến cảnh giới Võ Thánh, có thể luyện hóa thần thông tự thân, cũng có nghĩa là truyền một phần 'Bản' của mình vào trong binh khí, tương đương với việc mở rộng khái niệm 'Một' con người của ngươi."
Kha Văn Bân nhấn mạnh chữ 'Một'.
Lương Cừ nghe ra hàm ý trong đó:
"Cũng có nghĩa là, người bình thường có hai cái tay, hai cái chân, một cái đầu, Võ Thánh thì mọc thêm một thanh đao, một thanh kiếm?"
Kha Văn Bân sờ cằm:
"Cảm giác ngươi nói cứ thấy quái quái sao ấy, nhưng đại khái là ý như vậy."
Lương Cừ dấy lên lòng tôn kính.
Thủ đoạn lợi hại thật đấy, xét biểu hiện bên ngoài, Huyền Binh còn lợi hại hơn so với tay chân bình thường.
Dù sao thì tay chân thoát ly khỏi cơ thể người thì người kia không còn cảm giác gì nữa, không thể điều khiển.
Biểu hiện của Huyền Binh lại không chỉ như vậy!
Hai vị Võ Thánh ít nhất ở cách đây vạn dặm nhưng vẫn có thể dễ dàng khống chế Huyền Binh, thậm chí là thông qua Huyền Binh biết được hoàn cảnh xung quanh!
Chỉ một câu cung tiễn của Từ Nhạc Long mà Huyền Binh đã tự động bay đi.
"Đánh với hai Tông sư kia thật ra không phải mấy vị Đại Võ sư của chúng ta mà là hai vị Võ Thánh!
Tác dụng của Đại Võ sư có hạn, chỉ phụ trách cung cấp, không khác gì lương thảo đút cho ngựa ăn.
Nhắc đến thì cũng là vận khí tốt, một thanh Huyền Binh muốn đối phó với hai Tông sư rất khó, nhưng ai bảo chúng ta lại bắt kịp, Đại Phủ thiên hạ lần trước có nhớ không?
Vị Võ Thánh mới kia ở gần huyện Bình Dương, ở ngay Nam Trực Lệ, thêm vào đó áp lực đối phó với Bắc Đình giảm đi không ít, Long Tượng Võ Thánh cũng rảnh tay.
(Trực Lệ nghĩa là "trực tiếp bị kiểm soát" và biểu thị cho vùng đất nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của triều đình trung ương Trung Hoa).
Hai yếu tố cộng vào nhau, lần hành động này mới thuận lợi được như vậy."
Lương Cừ bừng tỉnh.
Kéo một sợi tóc động đến cả người.
Hôm ấy Đại Phủ thiên hạ, hắn đi theo sư huynh sư tỷ tới tửu lâu dùng bữa, Chưởng quỹ còn giảm giá hai phần cho bọn họ, không ngờ rằng sẽ ảnh hưởng đến lần hành động mấy tháng sau.
"Dùng Huyền Binh truyền tin chẳng phải rất nhanh sao?"
"Không phải đang truyền đi rồi à?"
Kha Văn Bân bĩu môi, ý chỉ hộp dài đang để trên bàn.
Đồ mượn thì phải trả, nhưng đến cũng đến rồi, đương nhiên không thể để binh khí quay về không được, thế chẳng phải lãng phí một cơ hội tốt sao.
Đồ to thì không mang được nhưng tình báo gì đó thì đơn giản.
Đường đường là Võ Thánh cũng không để tâm việc giúp tí việc nhỏ, đều là vì Đại Thuận cả.
Chỉ tiếc rằng không thể dùng thường xuyên được, Võ Thánh Huyền Binh nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ảnh hưởng tới Võ Thánh không nhỏ.
"Từ chỗ chúng ta đến Đế đô, với tốc độ của Huyền Binh chỉ cần nửa ngày, nói không chừng chức vị của ngươi còn đến nhanh hơn đấy, từ thất phẩm trở xuống, Nam Trực Lệ có thể trực tiếp xác nhận.
Như ngươi thì chắc trước tháng 8 sẽ có tin tốt truyền tới, nói không chừng chúng ta vừa đến huyện Bình Dương, bên phía Nam Trực Lệ đã đóng dấu rồi."...
Dưới màn đêm.
Lâu thuyền chậm rãi cập bờ.
Lương Cừ bước lên đất liền, cảm giác vững chắc trước nay chưa từng có từ lòng bàn chân truyền đến toàn thân.
Lúc đi chỉ mất hai ngày, lúc quay về lại vì nguyên nhân sức gió, dòng chảy mà mất tận ba ngày.
Giờ đã sắp đến nửa cuối tháng 7.
"Một nhánh nho nhỏ của Qủy Mẫu Giáo, cả đi cả về vậy mà tốn tận nửa tháng."
Lương Cừ cảm khái thời gian trôi đi quá nhanh, một trận chiến, lúc đánh nhau chân chính không mất bao lâu, khoảng thời gian trước sau mới là chí mạng.
Cáo biệt sư phụ và mọi người, Lương Cừ rời xa trấn Nghĩa Hưng đã lâu, gấp không chờ nổi mà vác đại cung trường thương lên lưng quay về nhà.
Lúc này đang là nửa đêm, do có lệnh cấm đi lại ban đêm nên đường phố vắng tanh, không một bóng người.
Thỉnh thoảng có binh sĩ tuần tra, sớm đã biết tin tức Võ sư của Hà Bạc Sở quay lại, thấy cách ăn mặc của Lương Cừ cũng không dám qua hỏi thăm.
Về đến nhà, Lương Cừ hạ vũ khí xuống, tiện đường qua hồ nước xem Hải ly làm việc thế nào rồi, kết quả lại biết được một tin tức đáng kinh ngạc từ miệng của lão trai tượng.
Trong nhà vậy mà lại có 'Thú' mới đến!