Gần trấn Nghĩa Hưng có Thủy quái gây loạn.
Đúng là chuyện hiếm thấy.
Ở Hà Bạc Sở có một nhiệm vụ cơ bản nhất, lâu dài nhất – Diệt Tinh quái dưới nước.
Mục đích chủ yếu của nhiệm vụ này là giữ gìn an toàn cho con đường thương mại, mở rộng phạm vi đánh bắt cá cho ngư dân, gián tiếp tăng thêm nguồn thu thuế, cấp thêm nhiều Bảo thực hơn.
Nhưng nhân thủ của Hà Bạc Sở có hạn, mà vùng sông nước Giang Hoài thì lại rất rộng lớn.
Những Hà Bá Hà Trường khác phụ trách quản lý thường phát sinh tình huống không thể diệt được dẫn đến vùng thủy vực an toàn xuất hiện Tinh quái, thuyền hủy người chết.
Lương Cừ nhớ rõ, mấy lần gây ra động tĩnh lớn còn có người bị trị tội, còn dán cáo thị trong phòng Quyển Độc, nghiêm trọng hơn còn có một người bị tước chức quan.
Tuy nhiên, ở gần trấn Nghĩa Hưng, mấy con Tinh quái lợi hại đều là thủ hạ của hắn.
Sau khi được Đô Thủy Lang phán đoán, thủy vực an toàn quanh trấn Nghĩa Hưng kéo dài sáu mươi dặm, ngư dân bình thường trong thời gian một ngày không thể đi đi về về, vượt xa những Hà Bá khác.
Chỉ cần trong phạm vi thủy vực của mình mỗi tháng không có chuyện gì phát sinh, ngoại trừ mười dặm thủy vực cơ bản vốn đã có, cứ năm dặm, hắn lại được thêm mười tiểu công!
Qủa thật không ngờ rằng tai họa như vậy sẽ xuất hiện dưới sự quản lý của mình.
Đây nào phải là Tinh quái gây loạn.
Mà rõ ràng là tát vào mặt Thủy quân trấn Nghĩa Hưng như hắn!
Không hề do dự, Lương Cừ thay đổi quan phục, đeo bao cổ tay, xách theo Phục Ba Thương, cùng Lý Lập Ba đi ra khỏi cửa.
"Ngày Bính Hỏa cấm đi lại vào buổi tối, mọi người đều ra ngoài đánh bắt cá vào ban ngày, ta và Trần Kiệt Xương ngày nào cũng đến Võ quán dạy học vào buổi sáng, buổi chiều mới ra ngoài tuần tra.
Hôm nay sau khi trời tối vốn chuẩn bị về nhà ăn cơm, nhưng khi đến bến thuyền liền nghe thấy có Tinh quái xuất hiện, nghe nói dài hơn ba trượng, phá hỏng hai chiếc thuyền đánh cá, hơn nữa còn rất gần bờ, chỉ cách có bảy dặm"
Trên đường đi, Lý Lập Ba kể lại tường tận.
"Hai chiếc thuyền đánh cá bị phá hủy? Có người chết không?"
"Không ai chết, nhưng có một người bị thương, con trai hắn bảo là lúc nhảy khỏi thuyền bị trượt chân, đập vào cạnh thuyền, tay bị gãy.
Hắn rơi xuống nước mà lại không bơi được, bị sặc đến hôn mê, nhưng được con trai cứu trở về, lúc lên bờ ý thức thanh tỉnh, nhìn qua không có vấn đề gì lớn.
Kiệt Xương dẫn bọn họ tới Y quán rồi, tiện thể hỏi rõ ràng tình trạng, ta qua đây trước tìm Thủy ca"
"Ba trượng, đúng là thuộc vào phạm trù Đại Tinh quái, cho dù không phải thì cũng là một con Tinh quái tương đối mạnh". Lương Cừ suy tư.
Với thực lực như thế, Hà Bá bình thường không đối phó nổi, vậy mà lại bất tri bất giác chạy vào vùng thủy vực của mình.
Đám Nheo Béo giết chết nhiều Tinh quái như vậy, rõ ràng đã nói cho Tinh quái tứ phương là nơi đây có 'Mãnh thú'.
Là do ngày Bính Hỏa sao?
Hắn nghĩ tới một nhà Rái cá sông do chiến đấu thất bại mà giờ đang sống trong nhà mình.
Lý Lập Ba không khỏi gật đầu:
"Ba trượng quá lớn, ta và Kiệt Xương không dám đi tìm, có lẽ là do ngày Bính Hỏa, nửa tháng gần đây cũng xuất hiện mười mấy con"
Lương Cừ khẽ giật mình:
"Mười mấy con? Nhiều như vậy? Sao ta không biết?"
"Phải mười hai mười ba con, toàn là loại nhỏ, phần lớn không phải là Tinh quái, là cá sấu lớn, cá lớn, ta và Kiệt Xương dựa vào Huyền Thủy Mâu có thể giải quyết được, một mâu đâm xuống, đầu có dày cỡ nào cũng bị xuyên thủng.
Nếu không ổn lại tìm người của Võ quán tới hỗ trợ, đám người kia tinh lực tràn đầy, tích cực lắm, nghe nói có thể giết Tinh quái, chạy còn nhanh hơn người khác, cho nên không cần thiết phải làm phiền Thủy ca."
Lý Lập Ba vỗ ngực.
Lương Cừ giật mình.
Mỗi một Hà Bá theo tiêu chuẩn được cấp một thanh Huyền Thủy Mâu, bản thân hắn không dùng đến nên để lại cho Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương phòng thân.
Ngoài ra, đám Nheo Béo, Không Thể Động cũng đã thanh lý khu vực xung quanh được tương đối, chỉ còn lại những con không mạnh lắm , dù là ngày Bính Hỏa, lực phá hoại cũng chỉ có hạn.
Hai người bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết được.
Tuy nhiên lần này xuất hiện thứ dài ba trượng kia, bọn họ không ứng phó được nên mới tới báo Lương Cừ.
Nghĩ đến cũng xấu hổ.
Từ khi nhận chức cho đến nay, Lương Cừ về cơ bản chưa từng đi tuần tra, ngày thường nhiệm vụ này đều giao cho Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba, toàn bộ tiểu công đều là nhờ đám Thủy thú thủ hạ.
Việc mà hắn làm nhiều nhất chính là đi lĩnh công, quy đổi Bảo thực. ...
Trên bến thuyền Thượng Nhiêu, mấy bó đuốc lóe sáng, bóng người lắc lư trên con đường lát đá xanh.
Thuyền ba lá, thuyền có mái che đậu thành tầng tầng lớp lớp ở nơi neo đậu, bị sóng sông xô đẩy va chạm vào nhau.
Gần tới thời điểm cấm đi lại vào buổi tối, tất cả thuyền đánh cá đều đã cập bờ, nhìn từ xa, bên bờ tựa như mọc ra một tầng vảy cá nhỏ mịn.
Ngư dân vừa mới chèo thuyền về vẫn còn đang bàn luận xôn xao.
"Lạ thật đấy, Thủy quái kia thật sự dài ba trượng sao?"
Hán tử mặt đen khoa tay múa chân nói:
"Giả sao được? Nhớ con Thủy quái màu đỏ thẫm ở buổi hiến tế Hà Thân không, còn lớn hơn so với con đó nữa! Chỉ là hình dáng không giống nhau lắm"
Có người nghi ngờ hỏi:
"Sao ngươi biết? Ngươi cũng gặp phải sao?"
Hán tử mặt đen lắc đầu:
"Không gặp phải"
"Vậy sao ngươi biết?"
"A Lương ở sát vách nhà ta, lúc hắn lên bờ bảo thế, người già đúng là không đáng tiền, các ngươi không nhìn thấy đâu, cái tay gãy của cha A Lương dọa người lắm, sưng cả cục to, nếu đi trễ sợ là sẽ phải tàn phế mất!".
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy đáng tiếc.
"Thủy quái lớn như vậy, cũng phải nặng mấy vạn cân đấy nhỉ?"
"Mấy vạn sao được? Trên bến thuyền chúng ta có bao nhiêu người? Yêu thú màu đỏ thẫm kia chia xong vẫn còn thừa, theo ta phải mấy chục vạn cân ấy chứ!"
"Chúng ta cả đời này cũng không ăn hết được nhiều thịt như vậy"
"Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết có ăn, bảy dặm đấy! Quá gần rồi, nếu nó vẫn còn sống thì ngươi dám đi đánh cá nữa không? Không đánh cá được, ngươi ngay cả gạo cũng không có mà ăn đâu!"
"Suỵt suỵt, Lương gia, Lương gia tới rồi!"
"Đâu, đâu, ồ, thấy rồi, thấy rồi!"
Ánh trăng trải rộng.
Lương Cừ vác trường thương men theo con đường lát đá xanh đi tới, vô cùng bắt mắt.
Mọi người vây lại, nhao nhao cả lên.
"Lương gia tới rồi, khu vực sông này của chúng ta liền thái bình!"
"Vất vả cho Lương gia rồi."
"Lương gia hút hơi thuốc đi!"
Không biết là ai nhét tới bên miệng Lương Cừ một cái tẩu thuốc lá ố vàng đã được nhồi đầy thuốc, bị hắn lịch sự đẩy ra.
Lý Lập Ba nhìn khắp bốn phía, không thấy bóng dáng Trần Kiệt Xương đâu.
"Kiệt Xương vẫn chưa quay lại à?"
"Không thấy"
"Chắc là sắp trở lại rồi"
"A, đến rồi, đến rồi, kia kìa!"
Lương Cừ nhìn theo hướng người kia chỉ, đúng lúc thấy Trần Kiệt Xương dẫn theo một thanh niên men theo con đường lát đá xanh chạy tới đây.
Thanh niên kia chính là A Lương theo như lời nhóm ngư dân, cũng chính là người gặp phải Tinh quái.
Thấy người đến rồi, Lương Cừ phất tay để đám người tản đi.
"Còn chưa đến một khắc nữa là đến thời điểm cấm đi lại buổi tối, mọi người nhanh trở về đi, chớ chậm trễ kẻo bị người của Huyện nha bắt đi đấy"
Cấm đi lại buổi tối!
Lương Cừ là quan viên nên không ngại, mấy người Trần Kiệt Xương cũng đang phụng mệnh làm việc, dân chúng bình thường thì không dám làm trái luật, lời này vừa thốt ra liền tan tác như chim muông.
Chỉ có hán tử mặt đen lớn mật, trước khi đi còn hỏi:
"Lương gia, tối nay có thể bắt được Thủy quái kia không?"
Nhóm ngư dân mới rời đi không xa liền dừng chân, đều muốn biết đáp án.
Mà việc lại không được như mong muốn, Lương Cừ lắc đầu.
"Khó nói lắm, Thủy quái nếu vẫn ở chỗ cũ, ta tự nhiên có thể giải quyết, nhưng nếu nó không ở đó nữa, ta chưa chắc đã tìm ra được."
Hán tử mặt đen đầu óc nhanh nhạy tiếp tục hỏi:
"Cũng có nghĩa là Lương gia có thể xử lý được nó?"
"Phải tìm thấy trước đã". Lương Cừ nhấn mạnh lại lần nữa.
"Vất vả cho Lương gia rồi!"
"Lương gia mệt nhọc rồi!"
"Lương gia cao thượng!"
Mọi người nghe vậy đều vô cùng vui mừng, quên sạch mất điều kiện tiên quyết mà Lương Cừ nói, để lại vài lời nịnh nọt rồi rời đi, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe được vài câu trong gió "Ta nói mà","Lương gia là người có tiếng..."
Lương Cừ lắc đầu.
Chờ đến khi mọi người đã tản đi hết.
Trên bến thuyền Thượng Nhiêu chỉ còn lại bốn người Lương Cừ, Trần Kiệt Xương, Lý Lập Ba, A Lương.
Lương Cừ nhìn về phía A Lương:
"Còn nhớ nơi các ngươi gặp chuyện ở đâu không?"
"Nhớ... Nhớ rõ."
Sắc mặt A Lương tỏ ra khẩn trương, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Dẫn bọn ta đi"