Lý Lập Ba đứng chèo thuyền ở phía đuôi thuyền, Trần Kiệt Xương giơ cao bó đuốc để chiếu sáng, trên mặt sông thỉnh thoảng vang lên tiếng sóng nước rất nhỏ.
A Lương nhìn chăm chú mặt nước đen nhanh, nội tâm cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi, phân biệt phương hướng, tới gần nơi mình bị tập kích.
Lương Cừ đứng ở đầu thuyền, Phục Ba Thương chỉ nghiêng xuống, mũi thương màu vàng tối hơn nửa chìm trong nước, tạo ra một vòng gợn sóng.
Phục Ba Thương linh tính vô cùng, lúc tạo ra linh tính còn dùng máu tươi của bản thân hắn, tâm ý tương thông.
Lương Cừ không cần tiếp xúc với nước cũng có thể thông qua Phục Ba Thương khuếch tán cảm giác của mình ở dưới nước.
Nhìn thì chỉ như đang tuần tra ở trên mặt nước, thật ra phạm vi gần hai trăm mét dưới nước đều nằm trong tay hắn.
"Nó chỉ lật đổ con thuyền nhỏ của các ngươi thôi à, có làm gì khác nữa không?"
Ánh mắt A Lương rời khỏi mặt nước, hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi lắc đầu.
"Có nhìn rõ Thủy quái kia có hình dáng thế nào không?"
"Không, chỉ thấy... thấy một màu xanh... xanh đậm, có vảy..."
A Lương cũng đã từng thấy Lương Cừ ở buổi hiến tế Hà Thần, lúc ấy hắn đứng lẫn trong đám người, không có quá nhiều cảm nhận.
Giờ ở chung trên một con thuyền, ngược lại cảm thấy có một tầng áp lực vô hình bao phủ lấy mình, khẩn trương đến mức nói không ra lời.
Lương Cừ gật đầu, cho rằng hắn vẫn đang hoảng sợ.
Người bình thường gặp phải Tinh quái chẩng khác gì bị nước sôi đổ vào chân, chạy còn chạy không kịp, làm gì bận tâm đến việc quay đầu lại nhìn.
"Tinh quái màu xanh thẫm, cũng hiếm thấy đấy"
Trong ấn tượng của Lương Cừ, chỉ có các loài sinh vật biến nhiệt mới có màu xanh thẫm và có vảy, sẽ không phải là Tinh quái loại rắn hay thằn lắn đấy chứ?
Đã vậy còn chỉ lật đổ thuyền mà không làm gì khác.
Hoặc đó là một con Tinh quái tương đối thông minh, biết rằng con người lợi hại, chỉ đơn thuần đuổi đối phương ra khỏi địa bàn của mình.
Hoặc là lúc đang truy đuổi con mồi tạo ra dư âm kinh người, giống như năm ấy Lương Cừ gặp phải Cóc ca đi săn Hỏa Điểu.
Dưới mặt nước, một bóng đen với hình thể khổng lồ bơi qua, lộ ra vây đuôi hơi có màu xám.
A Lương nhảy lên một cái, kinh hoàng chỉ hướng mặt nước:
"Có... Có..."
Trần Kiệt Xương đè lên bả vai A Lương, đẩy hắn về lại chỗ ngồi:
"Là Cá heo, Thủy thú của Thủy ca"
Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba làm việc cho Hà Bạc Sở, chẳng hề kinh ngạc, liếc mắt nhìn qua đã nhận ra phía dưới nước chính là Cá heo.
Nghĩ đến thân phận của Lương Cừ, chủ nhân con Cá heo đó là ai không cần nói cũng biết.
Sắc mặt A Lương nóng lên, nhịn không được gãi gãi mặt.
"Tới rồi sao?"
"Không phải chỗ này, đi về phía trước khoảng nửa dặm nữa"
Dưới sự dẫn đường của A Lương, con thuyền tiến thêm vài dặm, nhanh chóng tới nơi gặp nạn.
"Đại khái là ở chỗ này, ta và cha ta gặp phải Thủy quái ở ngay đây, một con thuyền bị lật, phải dựa vào một con thuyền khác mới trốn về được"
Sắc mặt A Lương lộ vẻ sầu khổ.
Thuyền đánh cá là tính mạng của ngư dân, dù là thuyền ba lá cũng tốn không ít tiền.
Một chiếc thuyền khác mặc dù không lật, nhưng phần ván gỗ ở cạnh thuyền cũng bị nứt không ít, hơi nghiêng một chút là nước sẽ tràn vào, phải tìm người sửa lại.
Lương Cừ quay đầu:
"Các ngươi ở lại trên thuyền đi, ta xuống nước xem xem"
"Thủy ca cẩn thận"
"Ừ"
Lương Cừ cầm Phục Ba Thương, thả người nhảy xuống nước.
Mặt nước đen nhánh phản chiếu ánh lửa màu cam, trở nên càng thêm thâm thúy.
Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba nhìn theo những bọt nước bị cuốn vào vòng xoáy, khuôn mặt lộ vẻ cảm khái.
Ba người gần như là vào Võ quán cùng một lúc, nhưng nay lại khác biệt như ngày với đêm.
Bọn hắn vẫn là Võ giả một ải nho nhỏ, dựa vào việc đứng tấn thuần thục mà có thể hỗ trợ một tay ở Võ quán.
Lại nhìn sang Lương Cừ, nào là diệt Kình bang, giết Thủy yêu, truy sát cường đạo...
Rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào, dù tới Võ quán hỏi Hồ Kỳ và Hướng Trường Tùng cũng không có đáp án chính xác, chỉ có thể nghe nói rằng còn lợi hại hơn.
Lợi hại hơn!
Trong mắt hai người, Hồ Kỳ và Hướng Trường Tùng đã là cao thủ giỏi lắm rồi, có thể nói giống như tòa núi cao chỉ có thể ngưỡng mộ ngước nhìn.
Nhưng Lương Cừ học võ cùng lúc với bọn hắn, vậy mà đã vượt qua tòa núi cao trong lòng bọn hắn.
Không biết đã cao đến mức nào rồi. ...
Dưới nước tĩnh mịch không một gợn sóng, khắp nơi toàn là một màu đen.
Mắt vàng của Lương Cừ sáng lên, khuếch trương cảm giác, chỉ phát hiện được hai bầy cá, một vài cây rong trôi nổi, căn bản không có cái gọi là thuyền đánh cá bị đắm.
Hắn đứng yên một lát.
Nheo Béo, Không Thể Động, Nắm Đấm, Đầu Tròn, Đầu Sẹo và bầy Cá heo lần lượt chạy tới.
Ngoại trừ Thận Trùng, Cá heo con và một bộ phận Cá heo hỗ trợ bắt cá không đến ra, toàn bộ thủ hạ của hắn đã có mặt đông đủ.
Lương Cừ ra lệnh một tiếng, đám Thủy thú tản ra bốn phía.
Sau nửa khắc đồng hồ, Đầu Tròn có phát hiện trước nhất.
Lương Cừ xuất ra một chiêu Thủy Hành, xẹt tới bên người Đầu Tròn.