Ánh trăng mờ ảo, mặt nước phản chiếu ánh sáng cam của ngọn lửa đang thiêu đốt.
Lương Cừ xuống nước đã lâu, vải bố được tẩm dầu hỏa đã sắp cháy khô, cháy đen thành một khối giòn dán sát trên thanh củi phiếm hồng, phát ra âm thanh lách tách.
Cánh tay Trần Kiệt Xương đã mỏi nhừ, hắn đổi tay khác để cầm bó đuốc, cánh tay kia lần mò trong túi, lấy ra một thanh đậu phộng, đưa cho Lý Lập Ba và A Lương.
Lý Lập Ba đưa tay ra nhận lấy, vẫn còn có thể vuốt xuống một lớp bùn lưu lại ở trên vỏ đậu phộng.
Hắn bóc ra một hạt, chà xát lớp vỏ đi rồi ném vào trong miệng, béo ngậy, ngon ngọt, hương vị không tồi.
"Đậu phộng vụ xuân phải mấy ngày nữa mới thu hoạch mà? Ngươi lấy đâu ra đấy?"
Đậu phông chia làm hai vụ xuân hè, vụ xuân theo như mọi năm phải đến giữa tháng tám mới thu hoạch được, giờ vẫn còn cách đó gần nửa tháng nữa.
"Chỗ này là lúc giữa trưa được Trân thẩm cho, nghe nói năm nay thời tiết nóng bức, cây mầm trong đất cũng nhanh vàng, thu hoạch được hai gốc, một gốc đưa đến cho ta nếm thử"
"Haha, ngươi đây là đang nhận hối lộ đấy, nhanh dốc hết trong túi ra cho ta, không thì ta sẽ tới Tam Pháp Ti tố cáo ngươi"
"Liên thiên!". Trần Kiệt Xương mắng một câu, quay đầu lại nhìn A Lương:
"A Lương, sao không ăn thế?"
Sắc mặt A Lương sầu khổ nói:
"Lương gia xuống nước lâu như vậy rồi, sao còn chưa thấy lên?"
Lý Lập Ba nhai nuốt đậu phộng, mơ hồ nói:
"Võ Sư hơi dài, không giống chúng ta đâu, đừng nói là Thủy ca, ngay cả ta cũng có thể ở dưới nước nhịn thở được gần nửa khắc đồng hồ, hơn nữa, Thủy ca cũng chưa chắc còn ở gần chúng ta, không khéo đã bơi ra bên ngoài hai, ba dặm tìm con Thủy quái kia rồi"
"Hai, ba dặm?"
A Lương nhìn chăm chú sông nước đen nhánh cuồn cuộn xung quanh, nhịn không được lùi khỏi mép thuyền, rúc vào phần bụng thuyền.
Hắn còn tưởng rằng Lương Cừ vẫn ở gần đây, không ngờ nghe ý của Trần Kiệt Xương, đã sớm bơi ra ngoài rồi sao?
Nếu để Thủy quái kia giết ngược trở về thì phải làm thế nào? Không phải sẽ bị ăn thịt hết sao?
"Hoảng cái gì?"
Lý Lập Ba thấy vậy liền bật cười, lời còn chưa nói hết, phía xa đã có tiếng nổ vang ầm ầm, tựa như sấm rền nổ ở trong nước.
Khu vực sông gần đó cũng bị chấn động, những con sóng dập dềnh hai bên thuyền.
Động tĩnh quỷ quái gì vậy?
Hắn và Trần Kiệt Xương liếc nhau.
"Phía Đông?"
"Hơi lệch về phía Bắc"
"Đi, qua đó xem xem!"
Lý Lập Ba ném vỏ đậu phộng đi, xuất ra khí lực toàn thân, dùng sức khua chèo.
Cả con thuyền vút một tiếng lao ra khỏi mặt nước, còn chưa đi được một dặm, thủy vực xung quanh lại dâng lên sóng lớn!
Sóng lớn nhấp nhô, A Lương không đứng vững bị trượt chân ra ngoài, suýt nữa thì rơi xuống sông, may mắn được Trần Kiệt Xương kéo lại.
Bàn chân Lý Lập Ba như mọc rễ, ra sức chèo thuyền, nhưng lại bị sóng lớn cản trở, không thể tiến lên được tí nào.
Toàn bộ vùng sông nước rung chuyển dữ dội, thậm chí khiến hắn nhớ tới lúc hắn rũ chăn ga giường đem phơi vào sáng nay!
"Có chuyện gì vậy?"
Dưới đáy nước.
Lương Cừ nhẹ nhàng rơi xuống đất, kìm nén cảm giác ngạt thở chạy mấy bước về phía trước.
Cơ thể rắn lớn cứng đờ trong chốc lát, một tơ máu thẳng tắp xuất hiện dọc phần xương sọ, cảm giác nứt vỡ đau đớn càn quét toàn thân nó.
Dục vọng cầu sinh được ép chặt đến cực hạn, sau khi chạm đến đáy liền bắn ngược trở lại, khiến cho nó vượt qua nỗi sợ hãi, cơ thể điên cuồng vặn vẹo, tơ máu không ngừng lan tràn, máu tươi màu đỏ thẫm tản mát ra từ bên trong những khe hở hẹp, lớp vảy vì thống khổ mà mở ra, cọ lên trên tảng đá, lưu lại những vết cắt nhỏ mịn.
Đá bay tán loạn, cả người rắn lớn nếu mở ra hoàn toàn đâu chỉ có ba trượng, thân là loài rắn, nó dài hơn nhiều so với loài thú bốn móng như Thủy thú màu đỏ thẫm, ít cũng phải mười trượng.
Lúc giãy giụa tựa như có một chiếc roi dài điên cuồng vung dưới đáy nước, dẫn theo dòng nước hung bạo như đao, nhưng khi quất tới trước người Lương Cừ, toàn bộ đều hóa thành cơn gió mát phất qua mặt.
Tuy nhiên, trong lúc giãy giụa, không hề có chút ý thức phản kích nào, tựa như một con giun bị bỏng nước sôi vậy, lăn lộn chỉ toàn bằng bản năng.
Lương Cừ rất rõ ràng, một thương kia của mình đã chém nổ xương sọ, bổ ra phần đầu của rắn lớn, nó hẳn là đã chết rồi.
Lúc này giãy giụa, cũng chỉ giống như con rết trăm chân, chết cũng không cứng người.
Nếu cảnh giới Võ Đạo của hắn có thể cao siêu hơn chút, như vậy một thương đánh xuống mới có thể diệt hết sinh cơ, không tạo ra nổi nửa phần bọt nước.
Nghĩ đến đây, Lương Cừ nắm chặt Phục Ba Thương, hào khí tỏa ra.