Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 497 - Chương 497: Không Nương Tay Được! (2)

Chương 497: Không nương tay được! (2) Chương 497: Không nương tay được! (2)

Cường độ khí tức của rắn lớn cũng gần với Thủy thú màu đỏ thẫm, đều là vừa mới tiến vào cảnh giới Đại Tinh quái, nhưng dù ở trong phạm trù Đại Tinh quái có khập khiễng thế nào thì nó vẫn là Đại Tinh quái!

Cường độ khí huyết tương đương với Võ sư Lang Yên!

Nói cách khác, hắn mượn dùng dư vị trảm Giao, một thương xử lý một Võ sư Lang Yên!

Thu hoạch được môn đại thành đầu tiên của mình – Thanh Long Thương thức thứ nhất!

Đại thành vượt xa tiểu thành, không còn chỉ là xuất ra chiêu thức một cách cứng nhắc, mà đã có lĩnh ngộ của riêng mình, phát huy ra uy lực cường đại hơn, không chỉ là gấp mấy lần!

Bành trướng!

Bành trướng đến trước nay chưa từng có!

Sau khi cảm giác thống khoái qua đi, một con thuyền tiến vào phạm vi cảm giác của Lương Cừ, khó khăn lắm mới dừng lại ở biên giới, bị sóng gió ngăn lại, không tiến thêm được nữa.

Lương Cừ hồi thần, theo sóng nước nổi lên trên mặt nước, trong nháy mắt, không khí tươi mới tiến vào phổi chảy khắp toàn thân, xua tan mỏi mệt.

Hô hấp dưới nước khiến hắn có thể hô hấp từ bề mặt cơ thể, giống như Cá heo hay con lươn, nhưng cũng giống như con người hô hấp bằng miệng, khi vận động quá kịch liệt vẫn thở không ra hơi như thường.

Trên mặt nước, Trần Kiệt Xương thấy Lương Cừ xuất hiện ở bên cạnh thuyền, hỗ trợ kéo hắn lên.

Đợi Lương Cừ ngồi xuống, ba người đồng loạt xúm lại, mồm năm miệng mười hỏi.

"Tình hình thế nào rồi?"

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Có phải đánh nhau rồi không?"

"Đã giải quyết xong"

Lương Cừ thở một hơi, móc ra một miếng vải lụa từ bên trong tấm ngăn, lau sạch sẽ nước đọng trên mũi thương.

Mũi thương màu vàng tối lóe ra hàn quang lạnh thấu xương, lại sắc bén hơn ba phần.

Linh Binh chính là đồ tốt, hắn dùng càng nhiều, khí huyết lại không ngừng được đổ vào, sẽ theo đó mà trường thành.

Đã giải quyết?

Ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Lý Lập Ba chỉ vào sóng nước mãnh liệt hỏi:

"Vậy sóng nước này là tình huống gì đây?"

"Ngươi từng giết gà chưa, từng bắt rắn nước chưa, chặt đầu nó xuống rồi nhưng cơ thể vẫn còn giãy giụa được, không khác như vậy là bao đâu"

Đám người giật mình.

"Lạ thật đấy, động tĩnh lớn quá"

Trần Kiệt Xương giơ cao bó đuốc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một cái đuôi dài màu xanh thẫm vung ra khỏi mặt nước.

A Lương vừa mừng vừa sợ:

"Vậy là về sau có thể yên tâm đi đánh cá rồi đúng không?"

Lương Cừ gật đầu:

"Ừ, ngày Bính Hỏa cũng sắp kết thúc, đến lúc nên yên tĩnh được rồi, không có nhiều mối nguy hiểm đâu"

Võ sư thành công sẽ rời khỏi quê hương, tới thành lớn phồn hoa hơn, chính là vì tiền đồ trước mắt.

Tinh quái cũng giống vậy, khu vực nước cạn không nuôi nổi Chân Long.

Bản năng tiến hóa sinh mệnh sẽ để chúng càng đến gần khu vực nước sâu phồn hoa hơn.

Chỉ có ở dưới những điều kiện phức tạp, giống như ngày Bính Hỏa, hay lột xác, mang thai thì mới chạy đến gần bờ nhằm tìm kiếm hoàn cảnh yên ổn hơn.

Sóng nước dâng trào, liên tục va chạm vào thân thuyền, Lý Lập Ba thả mỏ neo sắt xuống, cố định lại con thuyền.

Sau một khắc đồng hồ, sóng nước bốn phía dần trở nên yên tĩnh.

Lương Cừ bình ổn lại tâm thần, quan sát Trạch Đỉnh.

Lần soát núi hàng ma trước đó, hắn lần đầu tiên được Xuyên Chủ coi trọng, lần này trảm Xà, liệu có tính là 'Trảm Giao' không?

Chỉ tiếc rằng mãi cho đến khi động tĩnh ở dưới nước tiêu tan đi hết, Trạch Đỉnh vẫn lặng yên không một tiếng động.

Không được rồi.

Xem ra lần 'Trảm Giao' này quá đơn giản.

Lương Cừ cũng không quá xoắn xuýt, một lần nữa xuống nước, cặp mắt vàng sáng lên, tìm đến con Thủy quái đã bị chôn vùi dưới lớp bùn cát.

Rắn lớn màu xanh thẫm lúc này đã hoàn toàn tê liệt ngã xuống nước, thỉnh thoảng run rẩy một hai lần.

Tới chỗ đầu rắn, con ngươi vẫn còn có phản ứng, hơi hơi run run, lộ ra sự oán hận cũng như nỗi hoảng sợ sâu sắc.

Vô dụng.

Đối phó với địch nhân, không nương tay được.

Lương Cừ xuất ra một thương, chặt đầu rắn xuống, để đám Nheo Béo kéo lấy phần thân rắn còn lại bơi về bờ.

Quân sĩ tuần tra việc cấm đi lại vào buổi tối thấy có rắn lớn lên bờ, lại nhìn thấy 'Cường hào' số một của trấn Nghĩa Hưng là Lương Cừ lên bờ, làm gì dám tới tra xét, vội vàng rời đi.

"Sự việc đã giải quyết xong, ngươi quay về với cha ngươi đi, gãy tay phải có người chăm sóc, có hai người Lập Ba và Kiệt Xương hỗ trợ là được, ngày mai nhớ hỗ trợ xử lý một chút"

Trên bến thuyền, Lương Cừ để A Lương quay về trước.

Người bình thường gặp phải chuyện kinh hãi như thế, không bệnh nặng một trận đã là may mắn lắm rồi, có thể kiên trì đến giờ đã là không tồi, chuyện còn lại giao cho hai người Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương không thành vấn đề.

"Đa tạ Lương gia"

"Yên tâm"

"Cứ để bọn ta lo!"

Còn về phần Lương Cừ.

Hắn quay về ngủ.

Bình Luận (0)
Comment