Thời gian trôi nhanh.
Sự kiện trảm rắn mới trôi qua mấy ngày, thịnh cảnh ba mặt trời treo cao cũng thối lui, vạn vật một lần nữa khôi phục trở lại.
Lại thêm hai ngày nữa, luật cấm đi vào lại buổi tối cũng kết thúc.
Trên huyện Bình Dương, buổi tối khôi phục lại cảnh náo nhiệt phồn hoa như trước.
Trần Khánh Giang càng là mỗi ngày tươi cười vui vẻ.
Ban đêm, loài cá hoạt động tấp nập, có thể đánh bắt được nhiều hơn, thời gian vừa rồi chỉ toàn đánh bắt cá vào ban ngày, quả thực nhịn đến mức khó chịu.
Đám Nheo Béo cũng một lần nữa khôi phục lại thói quen ban đêm làm việc bắt cá, dường như hết thảy đều trở về trạng thái bình thường.
Trung tuần tháng tám.
Lương Cừ nghỉ làm, ở nhà ăn đậu phộng, Lý Lập Ba vội vàng chạy tới, thông báo rằng một nhân vật quan trọng sẽ đến Hà Bạc Sở, tất cả quan viên cần có mặt để nghênh đón.
Nhân vật quan trọng?
Trong lòng Lương Cừ vui mừng, tính toàn thời gian, hiển nhiên là ban thưởng từ lần tiêu diệt Quỷ Mẫu Giáo trước chuẩn bị được ban xuống.
Hắn nhanh chóng quay về phòng ngủ thay quan phục, chạy tới Hà Bạc Sở, kết quả là tới nơi rồi mới biết.
Vẫn còn sớm.
Ít nhất cũng phải đợi thêm ba canh giờ nữa, gần như là nửa ngày!
Không phải tất cả quan viên đều ở gần như Lương Cừ, lại còn đúng lúc đang ở nhà, người đưa tin đến trước đã cố ý để chừa lại ba canh giờ, tránh cho Hà Bạc Sở phải thất lễ.
Lương Cừ ngồi hưởng hơi mát từ băng đài trong thư phòng của Nhiễm Trọng Thức, uống sữa lạnh, giết thời gian.
"Bỏ nhiều đường quá, ngọt ghê, đúng ra nên cho nhiều sữa hơn."
Nhiễm Trọng Thức đang viết văn thư trợn trắng mắt:
"Có mà uống là tốt rồi"
Hạng Phương Tố cũng đang ngồi đợi thuận miệng nói:
"Lần này tới hẳn là người của Nam Trực Lệ, chức vụ của A Thủy chắc không khó, chỗ chúng ta còn phải chờ thêm chút nữa, sẽ có đợt thứ hai"
Nhiễm Trọng Thức cũng không ngạc nhiên:
"Tin tức từ Đế Đô thì phải chờ, dù sao ban thưởng cũng không vội, chậm mấy ngày cũng không sao"
Lãnh thổ của Đại Thuận quá rộng lớn, vì để thuận tiện quản lý, triều đình có hai trung tâm cốt lõi.
Một nơi hiển nhiên là Đế Đô, nơi ở của Hoàng Long, thống trị toàn thiên hạ.
Một nơi là ở Nam Trực Lệ, phạm vi quản lý bao phủ toàn bộ hạ du Giang Hoài.
Quyền lực nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không thể hoạch định chính sách lớn nhưng lại phụ trách thực hiện chỉ lệnh mà Đế Đô ban xuống ở phía Nam, là một 'Trái tim phụ' rất hữu dụng.
Phủ Hoài Âm cũng thuộc sự quản lý của Nam Trực Lệ, nghe nói bên kia toàn là quan chức quyền quý, Đại Võ Sư là chuyện bình thường, một số nhà còn có Tông Sư tọa trấn.
Võ Thánh thường trú thủ vệ còn có trên hai người, ngoại trừ kinh thành ra, là nơi có đẳng cấp hành chính cao nhất, thực lực tổng hợp cường đại nhất ở Đại Thuận.
Trong phạm vi quản lý của Nam Trực Lệ, quan viên Thất phẩm trở xuống có thể thông qua chi nhánh của Lại Bộ trực tiếp bổ nhiệm hoặc bãi nhiệm, bởi vậy Hạng Phương Tố mới nói tin tức của Lương Cừ sẽ nhanh hơn bọn họ.
Về phần có được thăng chức không, Nam Trực Lệ không quyết định được, phải báo lên Đế Đô trước chờ phê chuẩn.
Buổi chiều, giờ Thân.
Vệ Lân và Từ Nhạc Long đứng ở phía trước.
Mọi người xếp thành hàng đứng ở cổng phía sau hai người, đội ngũ chỉnh tề, không được phép bàn luận, trò chuyện, ho khan.
Ngoài sự trang nghiêm ra, mắt thường cũng có thể nhìn thấy niềm vui mừng hớn hở.
Có ai mà không thích lĩnh công?
Chỉ một lát sau, một đội nhân mã chạy tới từ phía cuối đường, từ xa xa đã bốc lên một mảnh khói bụi nhàn nhạt.
Cảnh tượng tương tự như vậy, Lương Cừ đã từng trải qua một lần, hắn trấn tĩnh hơn so với những quan viên Võ sư xung quanh.
Khoảng cách vài dặm nhanh chóng đến gần.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, cưỡi một con hắc mã tráng kiện, khí thế vô cùng, xuống ngựa liền lấy giấy tờ ra, không hề quanh co.
"Hoàng Thượng anh minh thần võ ngút trời...
Nay tổng hợp chiến công trước sau, nhằm khích lệ tướng sĩ, thưởng phạt phân minh!"
Đọc cương lĩnh xong, người đàn ông trung niên bắt đầu tường thuật thời gian địa điểm, hành động tiêu diệt chi nhánh Quỷ Mẫu Giáo của Hà Bạc Sở và Tập Yêu Ti cùng với chiến tích tương ứng.
Sau một phen khích lệ, bắt đầu luận công ban thưởng, đến phiên một số người, chỉ ghi nhận công lao chứ không có khen thưởng.
Giống như Hạng Phương Tố nói trước đó, ban thưởng sẽ xuống muộn hơn chút.
Rất nhiều Võ sư không rõ nội tình trong lòng liền cảm thấy bối rối.
Sau khi hoàn tất việc ban thưởng, bọn họ mới bừng tỉnh.
Hóa ra bọn họ và cấp trên khác nhau.
Lương Cừ nghiêng tai lắng nghe, sau khi chờ người đàn ông trung niên đọc qua tên hai ba người liền nghe thấy tên mình.
"Lương Cừ, người huyện Bình Dương phủ Hoài Âm, được thăng chức Đô Thủy Lang Thất phẩm, thưởng cho một viên đan dược Tứ phẩm Long Huyết Mã, hai đại công, cùng một trăm lẻ ba tiểu công!"
Thăng chức rồi!
Thăng liền hai cấp!
Đô Thủy Lang Thất phẩm!