Cung nữ quân trang mắt phượng mày ngài, chầm chậm rảo bước cờ thưởng tung bay
Lục Tạo cảm thấy Lương Cừ so sánh rất chuẩn.
Cờ thưởng đã có từ xưa, đại đa phần xuất hiện ở Y quán, chủ yếu có hai tác dụng.
Một là để cảm tạ, người tặng muốn cảm tạ ân đức của y sư.
Hai là treo cờ thưởng lên để chứng minh thực lực của y sư.
Luyện khí sư thác ấn Linh Binh cũng cùng đạo lý như vậy, tranh thủ lúc thần binh mới ra lò, nhuệ khí đang thịnh, lấy ra một sợi khí cơ thác ấn hình tượng.
Sau này treo lên, để người khác biết thực lực của luyện khí sư, từng tự tay rèn đúc một thanh thần binh lợi khí.
Khí cơ bên trên nói cho người khác biết rằng, bức họa này không phải làm giả.
Huống hồ, người muốn rèn vũ khí tất nhiên phải lấy đi thứ mình muốn rèn, luyện khí sư đúc ra được một kiệt tác như thế, sau này không nhìn thấy nữa thì không khỏi quá đáng tiếc, thác ấn xuống cũng có thể lưu lại kỷ niệm.
Phục Ba Thương.
Có linh là Xích Hỏa Kim Vũ, có thân là Mặc Long Kim, là 'cờ thưởng' đầu tiên của Lục Cương.
Thác ấn xong, Lục Cương trở lại chính phòng, mở bức họa ra trên bàn dài, tránh đi hơi nước ẩm ướt do trời mưa to, dùng kìm sắt kẹp lấy một khối đá lửa nóng hơ lên tấm vải.
Nhiệt độ cao xua tan hơi nước.
Chờ đến khi bút tích khô đi co lại, triệt để khóa lại khí cơ thần vận tản mát ra từ Phục Ba Thương, Lục Cương mới cất kỹ tấm vải lụa, bỏ vào hộp gỗ, quay người cầm Phục Ba Thương đi lên trước.
"Để sư đệ phải chờ lâu rồi."
Ánh mắt mọi người dịch chuyển về phía Lương Cừ, Lương Cừ nhìn về phía sư phụ.
"Nhìn ta làm gì?". Dương Đông Hùng cười to vuốt râu, tránh sang bên cạnh một bước, hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
Lương Cừ quay đầu lại, tim đập thình thịch, trong lúc nhất thời đầu óc lại có chút choáng váng, bước chân phù phiếm.
Mất máu quá nhiều, chưa kịp khôi phục.
Bổ Huyết Đan dùng lúc khẩn cấp còn được, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục, dù với gân cốt của Lương Cừ cũng phải nghỉ ngơi ít nhất hai ngày.
Từ Tử Soái xoa tay, xúm lên trước:
"Sư đệ mất máu quá nhiều, chi bằng để sư huynh làm thay, trước thay đệ dùng thử, xem xem tay nghề của Lục sư huynh thế nào, đệ thấy được không?"
Người nghe cười to.
Lục Cương nói:
"Từ sư đệ muốn bỏ kiếm sang thương?"
"Cái gì ta cũng dùng được". Từ Tử Soái nhún vai:
"Chỉ tiếc rằng không góp đủ tiền để rèn ra Linh Binh được, vậy nên thứ gì ta cũng luyện, thứ gì cũng biết, ngày sau có cơ hội, đao thương kiếm kích, có gì thì dùng cái nấy, ta đều không chê"
"Để sư huynh phải thất vọng rồi, sư đệ tuy khó chịu, nhưng cũng không đến mức không nhấc thương lên nổi"
"Aiz, đáng tiếc, đáng tiếc"
Từ Tử Soái lắc đầu thở dài, né qua một bên.
Không ai lên tiếng nữa, giữa thiên địa, tiếng mưa rơi vang lên hết sức rõ ràng, bọt nước văng lên cực cao, vượt qua bậc cửa lọt vào chính phòng, hợp lại thành một bong bóng nhỏ.
Dưới sắc trời yếu ớt, mũi đao của Phục Ba Thương tỏa ánh sáng thê lương, khiến người ta căn bản không thể dời mắt nổi.
Lương Cừ dù chưa từng tiếp xúc nhưng vẫn cảm giác được một loại huyết mạch tương liên nào đó đang kêu gọi.
"Phù!"
Giữ khí.
Lương Cừ vươn tay ra, lòng bàn tay chạm vào cán thương, một nhịp điệu kỳ diệu mà kéo dài phát ra từ trên thân thương.
Linh tính chảy xuôi về bốn phía, tựa như tiếng sấm giữa mùa xuân, đánh thức đại địa tịch liêu.
Lương Cừ đột nhiên nắm chặt lấy thương!
Cán gỗ và da Ảnh Thú không thay đổi, vẫn là cảm giác quen thuộc trước kia, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn!
Hắn phảng phất như đang nắm chặt một con Độc Long còn sống!
Băng lãnh, kiên cường, mạnh mẽ.
Chỉ có ở trong lòng bàn tay của Lương Cừ nó mới chịu an phận!
Huyết mạch tương liên, nhịp điệu tương thông!
Nhắm mắt lại, Độc Long ngẩng đầu gào thét!
Thấy sư đệ nắm chặt trường thương, Lục Cương buông lỏng tay ra, không còn làm 'giá binh khí' nữa.
Ngay khi toàn bộ trọng lượng của thanh trường thương rơi xuống cánh tay Lương Cừ.
Nhẹ!
Vô cùng nhẹ!
Chẳng khác mấy so với trước khi cải tạo hai lần!
Sao lại như thế?
Với thể phách của Lương Cừ, ôm khối Mặc Long Kim kia trong lòng, rõ ràng có thể cảm giác được sức nặng của nó.
Sau khi rèn đúc xong, cả khối Mặc Long Kim cũng chỉ còn lại một phần nhỏ bằng đầu ngón tay, chỗ còn lại đều đã dung nhập vào Phục Ba Thương, vậy mà lại khiến người ta cảm thấy nhẹ như vậy?
Lục Cương cười hỏi:
"Sư đệ hình như có chút kinh ngạc?"
"Đúng, nhẹ, vô cùng nhẹ"
Lương Cừ quán chú khí huyết vào, vung Phục Ba Thương, trường thương xoay quanh cổ tay, không hề ngưng trệ mà xoay vòng.
Nhưng đợi đến khi mũi thương xẹt qua mặt đất, một đường nhỏ nông lan tràn ra, cả phiến đá bị nứt thành hai nửa!
Mi tâm Lương Cừ nảy lên một cái, hắn đúng là mất máu quá nhiều, nhưng không đến mức ngay cả việc giữ khoảng cách cũng không nắm chắc.
Rõ ràng vẫn chưa tiếp xúc mặt đất!
Lục Cương và Lục Tạo ăn ý gật đầu, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
"Sư huynh biết nguyên do sao?"
"Lúc trước còn ở trên tay ta, không dám khẳng định, nhưng giờ xem ra, Linh Binh của sư đệ đã tiến vào cảnh giới Kỷ Vũ Cừ Hồng rồi"
"Kỷ Vũ Cừ Hồng?"
Lương Cừ nghiền ngẫm những từ này, mơ hồ có đôi phần lĩnh ngộ.
"Sư đệ nắm Phục Ba Thương, nhiều nhất cũng chỉ nặng trăm cân, nhưng nếu đổi thành người khác, ít cũng phải ba ngàn cân trở lên.
Trong lúc chiến đấu lại càng tăng lên gấp mấy lần, sau này uẩn dưỡng thêm một khoảng thời gian, không biết sẽ còn trưởng thành đến mức độ nào.
Về phần phiến đá kia, sư đệ vẫn chưa đến cảnh giới Bôn Mã thượng cấp đúng không?"
"Đúng, ta vẫn còn loanh quanh ở ngũ khiếu"
Từ Tử Soái nghe vậy kêu to:
"Loanh quanh! Sư đệ dùng từ đúng là tinh tế!"
Lục Cương không để ý Từ Tử Soái đang kinh ngạc, tiếp tục nói:
"Ấy chính là do nhuệ khí của Phục Ba Thương tương hợp với huyết khí của đệ, hình thành nên hiệu quả tương tự như cương phong"
Bôn Mã cửu khiếu, Thượng đan điền, Trung đan điền, Hạ đan điền là tiền thân, đều thuộc âm, âm là mềm mại, chủ yếu cất giữ, là nơi dưỡng sinh, hàm súc ở bên trong, vận hóa quanh người.
Ba điền đều mở, hiệu suất vận công, hành khí của Võ giả tăng lên gấp bội.
Ba ải Vĩ Lư, Giáp Tích, Ngọc Chẩm lại là hậu thân, đều thuộc dương, dương là mạnh mẽ, chủ yếu khai phóng, là nơi vận hành, nên được khuếch trương ra ngoài, hộ vệ hình thể.
Ba ải đều mở, năng lực khống chế tự thân của Võ giả tăng lên nhiều, có thể phóng cương khí ra bên ngoài, uy lực Võ kỹ được tăng lên gấp bội.
Lương Cừ cách ba ải đều mở còn thiếu một khiếu nữa, giờ lại có thêm nhuệ khí của Phục Ba Thương, có thể sớm phóng thích cương khí!
Phục Ba Thương quá hung mãnh, nếu như để người khác sử dụng, không khéo vì quá sắc nhọn mà sẽ làm bị thương chính mình.
Ánh mắt Lục Cương và Từ Tử Soái lộ vẻ cảm khái.
Người với người đúng là khác biệt.
Cùng một cảnh giới.
Có người tu luyện công pháp bí truyền, nuốt bảo đan trở thành nửa Võ cốt, tu luyện Võ học làm ra cho riêng mình, thân pháp, chiến đấu, phòng ngự hỗ trợ lẫn nhau, càng có thần binh tương trợ, từ nhỏ đã có cao thủ dạy dỗ, đủ loại kỹ pháp không thiếu.
Cũng có người tu luyện công pháp không trọn vẹn, học Võ học không thích hợp, bỏ ra rất nhiều tiền mới có được thanh kiếm sắt bình thường, cả một đường chém giết với kẻ khác, lưu lại cực nhiều ám thương, cắt đứt tiền đồ.
Nhưng bất luận là lọai nào, đối với sư đệ mà nói, cảnh giới Bôn Mã trở xuống sợ rằng đều khó là địch thủ.
Cho dù là Võ Thánh trong truyền thuyết, ở cảnh giới tương tự cũng không kém là bao nhỉ?
Như vậy mà nói...
Sư đệ mình có thiên phú trở thành Võ Thánh!
Đôi mắt Từ Tử Soái tỏa sáng.
Võ Thánh thì tốt quá, ôm được cái đùi lớn nhất thiên hạ!
Mối quan hệ tinh túy giữa người với người, không phải nằm ở chỗ ôm đùi nhau sao?
"Ồ, còn có một việc sư đệ cần chú ý"
Lương Cừ cầm Phục Ba Thương, yêu thích đến không muốn buông tay, nghe vậy ngẩng đầu lên:
"Mời sư huynh nói"
"Xích Hỏa Điểu có lẽ vẫn chưa chết hẳn, trong Phục Ba Thương có khả năng vẫn còn sót lại ý chí của nó"
"Không chết hẳn!? Tại sao vậy?"
Lương Cừ nắm chặt trường thương, khí huyết đổ vào không có bất kỳ cảm giác ngưng trệ nào, không giống như có ý chí khác tồn tại.
"Sư đệ rót nhiều máu vào như vậy, trở thành chủ nhân của Linh Binh là điều tất yếu, không cảm giác được cũng là chuyện bình thường, cũng không cần quá lo lắng, không phải chuyện gì lớn.
Xích Hỏa Điểu ở thế yếu, sau này sư đệ chú ý uẩn dưỡng, tia ý chí còn sót lại kia sẽ dần dần bị tiêu hao hết sạch, hòa thành linh tính thuần túy để Phục Ba Thương hấp thu, đến lúc đó có lẽ còn có thể trưởng thành tiếp"
"Đúng là không thể tưởng tượng được"
Lương Cừ lẩm bẩm.
Xích Hỏa Điểu gặp phải Cóc ca, không thể không đoạn vũ trùng sinh, ngâm trong nước gần một năm.
Giờ bị sư huynh lấy ra rèn đúc, đổi thể kéo dài hơi tàn, không ngừng tiêu hao, vậy mà vẫn còn một tia ý chí?
Đại Yêu thật là khủng bố!