Lương Cừ lớn tiếng quát hỏi:
"Chưởng quỹ Mễ Hành đâu?"
"Ở đây!"
Lư Tân Khánh nhảy xuống từ tầng hai, trong tay xách theo một lão đầu sưng vù mặt mũi, Khấu Tráng theo sát phía sau, cũng dẫn theo một người trung niên đã hôn mê, lúc rơi xuống đất làm bắn lên mảng lớn bọt nước.
Lão đầu dừng sức mở mí mắt đã sưng tím ra, nhìn thấy Lương Cừ mặc quan phục liền gào khóc:
"Đại nhân phải làm chủ cho tiểu dân! Đám điêu dân này! Điêu dân!"
"Điêu dân hay không không phải ngươi nói là được, ngươi là chưởng quỹ Mễ Hành đúng không?"
Lão đầu liên tục gật đầu.
"Vậy ta hỏi ngươi, Mễ Hành này bán gạo với giá bao nhiêu?"
"Mười văn một cân!". Lão đầu nói to:
"Lão gia nhà ta tốt bụng, giá đưa ra vô cùng có tâm!"
Vừa dứt lời, cho dù bị uy thế của Lương Cừ hù doạ, vẫn có người trong số dân chúng đứng đó mắng to:
"Đánh rắm! Ngươi bán hai mươi văn mỗi cân gạo! Nhiều hơn gấp đôi! Ngươi lại còn dám nói là mười văn một cân sao?"
Lão đầu cũng không chịu yếu thế:
"Không phải mười văn? Tên mặt đầy rỗ đằng kia! Ta hỏi ngươi, có phải bán cho ngươi mười văn không? Vậy mà còn không có lương tâm mà đi cướp cùng?"
Lương Cừ ngẩng đầu, thanh niên cường tráng mặt đầy sẹo rỗ trong đám người cúi đầu xuống, không dám phản bác.
Vậy mà đúng là thật!
Lý Lập Ba không hiểu ra làm sao:
"Tình huống gì đây, sao lúc bán mười văn, lúc bán hai mươi văn vậy?"
"A"
Đúng lúc này, người trung niên bị Khấu Tráng dẫn ra ngoài mơ màng mở mắt ra, bừng tỉnh từ trong hôn mê.
Chưởng quỹ Mễ Hành vội vàng tránh khỏi trói buộc, ôm lấy người trung niên kia:
"Đông gia, Đông gia, ngài không sao chứ!"
Thấy người đàn ông tỉnh lại, Lương Cừ đứng trên thuyền ba lá hỏi:
"Ngươi là Đông gia Mễ Hành này sao?"
Lâm Tử Thạch vẫn đang choáng váng đầu óc, không trả lời luôn, một lúc sau mới hồi thần, nhìn trái phải xung quanh mới hiểu ra tình hình, dưới sự nâng đỡ của lão đầu chật vật đứng dậy, cúi chào Lương Cừ:
"Thảo dân Lâm Tử Thạch, bái kiến đại nhân, không dám dối gạt đại nhân, Mễ Hành này là của thảo dân"
"Ta hỏi ngươi, Mễ Hành này của ngươi rốt cuộc bán giá bao nhiêu?"
"Nếu chỉ là gạo thì mỗi cân mười văn đến mười tám văn"
Lâm Tử Thạch chậm rãi đáp lời.
Hóa ra tăng giá là thật, ổn định giá cũng là thật, chỉ khác là chia theo người.
Vào ngày xảy ra lũ lụt, Lâm Tử Thạch triệu tập hương dân, hứa hẹn chỉ cần các hương dân có thể giúp đỡ thủ vệ kho gạo Lâm gia, gạo trong cửa tiệm sẽ bán cho hương dân với giá ổn định, nhưng nếu là người nơi khác thì sẽ tăng giá, mười tám văn một cân, tăng gấp đôi.
Như vậy, Lâm Tử Thạch cảm thấy nhà mình có thể tránh việc bị người ta cướp gạo, tự bảo vệ mình mà tiện thể vẫn kiếm được tiền.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, hôm nay lại có người dẫn đầu một lượng lớn nạn dân từ nơi khác tới, tụ tập nhân thủ đến Mễ Hành trắng trợn cướp đoạt.
Đối phương người đông thế mạnh, người trong thôn không kịp đến, người gần đó không đủ để ngăn cản nên liền quay đầu ngay tại chỗ, cùng cướp bóc với nạn dân.
Cảnh tượng hỗn loạn cứ thế tiếp diễn, hương dân sau khi chạy đến cũng gia nhập vào việc cướp gạo, hoàn toàn quên mất lời hứa hẹn trước đó.
Mua gạo với giá ổn định sao lời bằng trực tiếp cướp đoạt.
Lương Cừ lại chọn mấy người từ nơi khác đến tra hỏi.
Hắn có thân hình cao lớn, quan phục trang nghiêm, cộng thêm uy hiếp lúc trước, không ai dám giấu diếm.
"Có người nói với ta trong trấn Cam Tuyền có gian thương nhân lúc thiên tai kiếm lợi, muốn qua đó thay trời hành đạo... Ta nghĩ có chỗ tốt nên liền đi theo..."
"Bảo rằng có gian thương kiếm tiền không quan tâm sự sống chết của chúng ta, không bằng qua đấy làm một vố..."
"Ta không cam lòng nên cũng đi theo..."
Hỏi qua một lượt, đều là bị người ta xúi giục.
Muốn nói là ai dẫn đầu xúi giục, đám người xác nhận với nhau, tạo thành một tấm lưới lớn, về căn bản không tìm ra điểm khởi đầu.
Thế mà lại là một vụ án không có đầu mối.
"Lạ thât, phức tạp thế này..."
Lý Lập Ba nghẹn họng nhìn trân trối.
Huyệt thái dương của Lương Cừ khẽ giật, mỗi lần gặp chuyện đau đầu đều như vậy.
Lâm Tử Thạch, hương dân, người nơi khác đến, người nào cũng thân mang tuyệt kỹ.
"Lâm Tử Thạch!"
"Có thảo dân"
"Ta lệnh cho ngươi bán gạo với giá ổn định! Mỗi người mỗi ngày dựa vào phiếu được phát được mua nửa cân, sau đó nếu muốn mua thêm thì nên là giá bao nhiêu thì bán bấy nhiêu!"
"Đại nhân, nhà ta bị đổ sập rồi, không có củi cũng không có lò"
"Đúng vậy, không có lửa để nấu cơm nữa"
Có người hô hào, đám người cùng hưởng ứng.
"Ta nói xong chưa?". Ánh mắt Lương Cừ hướng xuống, uy thế lại dâng lên, tiếng ầm ĩ ngưng bặt luôn:
"Mỗi ngày hai lần vào buổi sáng, hai lần vào buổi trưa, ngươi bán cháo với giá ổn định. Muốn mua cháo thì phải mua thẻ trước rồi dùng thẻ đi nhận cháo.
Thẻ chia làm bốn loại, lớn thì mười văn, có thể nhận ba bát cháo, loại vừa thì... Ngoài ra làm thêm 'thẻ cháo' miễn phí, những người cùng cực thì cho thẻ nhận cháo, các hương lão phụ trách thực hiện, về phần các ngươi..."
Ánh mắt Lương Cừ đảo qua bách tính ở đây:
"Mỗi người nhận mười gậy! Nếu còn có lần sau, chém chết không tha! Đừng tưởng rằng nhiều người thì không sợ bị phạt, kẻ nào lớn mật có thể thử xem!"
Lâm Tử Thạch khom người thi lễ:
"Đại nhân anh minh!"
"Đại nhân anh minh"
Bách tính tốp năm tốp ba hưởng ứng.
"Khấu Tráng, Kiệt Xương, hai người các ngươi lưu lại chấp hành, Lập Ba, Lư Tân Khánh, đi theo ta"
Lương Cừ quay đầu rời đi.
Đám người còn lại nhìn Khấu Tráng vạm vỡ và Trần Kiệt Xương 'nhỏ gầy'.
Thanh niên mặt đầy sẹo rỗ cười haha:
"Đại nhân, có thể chọn không?"
"Có thể". Trần Kiệt Xương cười:
"Ngươi chọn mười lăm gậy hay hai mươi gậy? Ba mươi gậy cũng không phải không được"
"..."
Trên thuyền ba lá, Lý Lập Ba nịnh nọt:
"Thủy ca lợi hại thật đấy, vừa đến liền giải quyết xong, bốn loại thẻ kia..."
"Cứt chó! Có hết trên sách đấy"
Lương Cừ lấy quyển 'Tổng cương xây dựng đê' từ trong ngực ra, ném cho Lý Lập Ba.
Trên sách không chỉ nhắc đến việc sửa chữa đê lớn ra sao mà còn nhắc tới vấn đề an trí nạn dân, hắn hoàn toàn là đọc theo đó, giá mỗi loại thẻ cũng không thay đổi.
Trên đó còn nhấn mạnh tuyệt đối không thể trực tiếp nhận cháo, buộc phải nhận thẻ rồi mới nhận cháo.
Lý Lập Ba như nhặt được chí bảo, mở ra nghiên cứu ngay tại chỗ.
Đám mây đỏ rực trên trời dần ảm đạm, chiếu xuống một cái bóng thật dài trên mặt sông.
Thuyền ba lá cập bến, Lương Cừ đang định đi lên, từ phía xa truyền tới vài tiếng gọi.
Không bao lâu sau, một đám người hoảng hốt chạy tới, người dẫn đầu vậy mà lại là Lão Tống.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mặt mũi Lão Tống đỏ rực, không biết là do nắng chiếu hay do máu phun lên mặt, hắn chỉ về phía xa:
"Lương đại nhân mau đi xem xem, có người bắt được một con Xích Long Ngư!"
"Xích Long Ngư?"
"Là Đại Bảo Ngư mấy chục năm cũng khó gặp ở Hắc Thủy Hà! Toàn thân mọc ra vảy rồng râu rồng màu đỏ thẫm, nghe nói mỗi khi có hiền nhân xuất hiện, nó sẽ hiện thế."
Lão Tống đang nói chuyện đột nhiên ngừng lại, hắn nhìn Lương Cừ từ trên xuống dưới, hưng phấn khoa tay múa chân:
"Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi! Lương đại nhân chính là vị hiền nhân kia!"