Lương Cừ quay đầu lại:
"Tùng Bảo à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến Trại cá thế này?"
Lâm Tùng Bảo đã lâu không gặp, trên người mặc bộ Võ phục màu đen, giúp đỡ lấy ván cầu từ trong Trại cá ra, đặt lên thuyền xong liền chỉ về hướng hai bên bến thuyền đang có công nhân đào hố gánh bùn.
"Trên bến gần đây có không ít thương thuyền qua lại, cha ta nói phải mở rộng bến thuyền, xây cảng sâu và vũng thuyền đậu, bảo ta hàng ngày đến giờ ăn thì qua đây xem xem."
"Đúng lúc ta cũng có một con thuyền lớn, đang lo làm xong không có chỗ để đây."
"Thuyền to bao nhiêu, ta bảo cha ta để ra một vị trí đậu."
"Chưa đến sáu trượng."
Xích Sơn giẫm bước trên ván cầu đi lên bến, lắc xương cốt lông tóc.
Lương Cừ treo rương lên người Xích Sơn, đánh giá Lâm Tùng Bảo từ trên xuống dưới:
"Đột phá ải Da rồi à?"
Lâm Tùng Bảo cười ha ha:
"Đột phá hồi đầu tháng 9."
"Thế thì phải cố lên đấy, Lập Ba và Kiệt Xương giờ đều đang đột phá hai ải rồi."
Lâm Tùng Bảo sững người:
"Nhanh thế à?"
"Huyện Hoa Châu ngập nặng, cá xông ra hết cả, trong đó có không ít Bảo ngư, Bảo thực, hai người bọn họ ngày nào cũng đi nhặt, chết rồi cũng ăn. Nào tới đây, giúp ta một tay."
Lâm Tùng Bảo nhận lấy rương gỗ lớn.
Lương Cừ thì vác Phục Ba Thương, dắt Xích Sơn về nhà, chỉ về hướng ngọn đồi phía xa:
"Tháp kia là thế nào vậy?"
"Khởi công từ lâu rồi, hình như là từ hồi tổ chức hội đấu giá, đến tháng mười mới nhìn thấy, bảo là Các gì đó ở Văn Miếu ấy, để thờ Văn Xương."
"Khuê Các à?"
"Đúng rồi, Khuê Các!"
"Chào Lương gia!"
Lương Cừ khẽ gật đầu, quay đầu dõi theo bóng lưng người đi đường, có chút băn khoăn:
"Hôm nay thấy ta quay lại sao mọi người đều vui vẻ thế?"
"Lâu quá không gặp ấy mà."
Lâm Tùng Bảo không cần suy nghĩ, nói xong lại có chút trầm ngâm.
"Ừm... có lẽ là do nguyên nhân thu hoạch vụ thu?"
Lương Cừ ngẩn người:
"Liên quan gì đến thu hoạch vụ thu?"
"Vụ thu phải trả lương thực đã mượn mà, năm nay có không ít người trả lại, kết quả là mấy nhà giàu đều giảm lãi, mọi người đều cảm kích ngươi."
"Cảm kích ta? Ta bảo nhà giàu giảm lãi bao giờ?"
Lương Cừ càng nghe càng thấy khó hiểu, việc mượn lương thực thì hắn biết.
Hương dân ngày thường không phải lúc nào cũng có đủ lương thực ăn, thêm vào đó bị bệnh rồi đủ thứ chuyện, có không ít người tìm đến nhà giàu vay lương thực để sống qua ngày.
Chưa kể trấn Nghĩa Hưng còn có rất nhiều nạn dân từ nơi khác đến, việc mượn lương thực tương đối phổ biến.
Mà làm gì có chuyện vô duyên vô cớ cho mượn, đương nhiên là phải tính lãi.
"Nhưng Thủy ca giờ là lão đại trên trấn mà, là người lợi hại nhất ở đây! Có Tước vị, là quan Thất phẩm, lại còn là Võ sư, Quán chủ hai Võ quán trên trấn đều dựa vào ngươi.
Bình thường mọi người thấy Trần Kiệt Xương và Lý Lập Ba giáo huấn đám côn đồ lưu manh cũng cho là do ngươi sai sử.
Những nơi khác không quản được nhưng trấn Nghĩa Hưng thì chỉ lớn có vậy, đám nhà giàu đều biết tính tình của ngươi, làm việc đương nhiên cũng phải xem sắc mặt ngươi, sao dám làm loạn được?
Thủy ca, ngươi không phát hiện ra là ngay cả vô lại trên trấn cũng ít đi sao? Đám Ngưu Nhị, Phan Ngũ giờ cũng thành thật hết rồi."
Lương Cừ nhìn tứ phía, cẩn thậm ngẫm lại, hình như đúng là thế thật.
"Mấy thôn gần đây đều bảo là trấn chúng ta ăn may, tổ Quạ mà lại sinh ra Phượng Hoàng."
Lương Cừ bình tỉnh.
Chẳng trách hôm nay lại có ngư dân tặng cá, nông dân tặng gạo, chủ quán tặng đồ ăn cho hắn, chủ quán trà thì bảo hắn ngồi xuống uống trà.
Rất nhiều việc Lương Cừ về căn bản không hề làm, chỉ là thân phận càng ngày càng cao, cho dù có ở trên trấn không làm gì hết thì cũng không có ai dám coi nhẹ.
Trong lúc trò chuyện, Lương Cừ và Lâm Tùng Bảo đã đến Lương trạch.
"Gâu!"
Còn chưa mở cửa, trên đầu tường đã có một cái đầu màu đen ló ra.
Ô Long nằm rạp trên đầu tường, thuần thục xoay người, cái đầu chạm đất trước, ngã mạnh một cái, nhưng Ô Long da thô thịt dày, cái đầu lắc lắc tí là đã nhảy nhót chạy quanh Lương Cừ.
Hai tháng không gặp, Ô Long lớn hơn một vòng, hai cái tai dựng lên hơn nửa, tròn tròn, đen đen.
Lương Cừ dùng một tay nhấc Ô Long lên, một tay mở cửa ra, ôm nó đi vòng qua bình phong, cuối cùng cũng quay lại đình viện quen thuộc.
Phạm Hưng Lai ở hậu viện nghe thấy tiếng chạy ra, thấy Lương Cừ vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy đến giúp đỡ chuyển đồ.
Lương Cừ dỡ mấy rương lớn từ trên người Xích Sơn xuống:
"Ta đi ra ngoài hai tháng, trong nhà có việc gì không, có ai tới tìm ta không?"
"Dương lão gia từng phái người tới tìm ngài, bảo lúc nào ngài về thì tranh thủ thời gian qua đó một chuyến, cũng không phải là việc gấp gì, trong nhà thì... chắc là không có việc gì đâu."
Giọng điệu của Phạm Hưng Lai không chắc chắn lắm.
Lương Cừ nhận ra điều gì đó.
"Chắc là?"