"Không biết phải giải thích với ngài thế nào"
Phạm Hưng Lai gãi gãi thái dương.
"Có gì khó giải thích đâu". Lâm Tùng Bảo đặt rương gỗ xuống:
"Có thế nào thì nói thế đó, chẳng lẽ là do ngươi làm?"
Phạm Hưng Lai vội vàng lắc đầu phủ nhận:
"Không phải ta"
"Vậy thì tốt rồi, nếu không phải do ngươi làm, Thủy ca còn có thể trách ngươi sao?"
"Bớt thừa nước đục thả câu, nếu không nói coi chừng ta phạt ngươi tiền công tháng 9 đấy!"
"Đừng đừng đừng!". Phạm Hưng Lai vội vàng kêu, cười nói:
"Thật ra là do đám chuột lớn mà lão gia ngài nuôi trong hồ nước kia..."
Chuột?
Lâm Tùng Bảo quay sang nhìn.
Lương Cừ đen mặt:
"Chuột gì mà chuột? Đuôi dẹt là Hải ly, đuôi mảnh là Rái cá sông, ngươi có phải người huyện Bình Dương không đấy?"
Phạm Hưng Lai suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Vậy chính là Rái cá sông, mấy ngày sau khi ngài rời đi, bọn chúng vẫn tính là an phận, nhưng đến tháng chín, đám chuột kia... Khụ, Rái cá sông đột nhiên xuất hiện thêm không ít, tổng cộng có hơn mười con!
Ta nhìn dáng vẻ giống như là từ chỗ khác đến, con dẫn đầu kia trên mặt còn có sẹo, lông tóc rối bù, trông rất hung hãn.
Hai đàn Rái cá sông vừa thấy mặt liền đánh nhau, đánh đến khốc liệt lắm! Ngay cả cái con đuôi dẹt cũng bị đánh, đại nhân ngài không nhìn thấy đâu, đầy hồ toàn là máu chuột... à máu Rái cá sông!
Mùi máu tanh bay ra ngoài, người bên ngoài còn tưởng nhà ta mổ thịt heo!
Ta sợ xảy ra chuyện, nháo đến mức tính mạng cũng chẳng còn, vội tới sương phòng phía Tây mời đại sư..."
Phạm Hưng Lai nói được một nửa lại ngừng, Lâm Tùng Bảo giục:
"Sau đó thì sao? Giải quyết xong chưa?"
"Giải quyết thì chắc chắn là đã giải quyết xong rồi, chỉ là tương đối kỳ quái, thôi... Đại nhân ngài tự mình đi xem đi, bọn chúng giờ đều đang ở sương phòng phía Tây nghe kinh đấy"
Nghe kinh?
Lương Cừ nghe thấy một cụm từ vô cùng đột ngột từ trong miệng Phạm Hưng Lai, hắn đặt Ô Long xuống, cất bước xuyên qua hành lang.
Phạm Hưng Lai và Xích Sơn đến dưới cây táo trong hoa viên quan sát, Lâm Tùng Bảo đứng yên tại chỗ chờ.
Chỉ có Ô Long vừa chạm đất là vểnh cái đuôi lên vui vẻ đuổi theo.
Cửa lớn sương phòng phía Tây mở rộng, tầm nhìn không bị cản trở.
Lương Cừ đi ra từ trong hành lang, nghiêng người nhìn vào trong, khóe mắt giật một cái, đột nhiên hiểu ra Phạm Hưng Lai nói kỳ quái là như thế nào.
Trong gian phòng sáng sủa sạch sẽ.
Bút mực giấy nghiên sắp xếp ngăn nắp, giá sách bằng gỗ tếch dựa ở cạnh cửa sổ, khói hương bay ra từ lư hương bằng sắt.
Lão hòa thượng mặc áo cà sa đang xếp bằng ngồi ở phía sau bàn, lần tràng hạt, lặng lẽ tụng kinh.
Đến chỗ này, tất cả mọi thứ đều bình thường.
Nhưng khi ánh mắt xuyên qua bàn dài, mười hai cái bồ đoàn được sắp xếp ngay ngắn thành ba hàng bốn nhóm, một đám Rái cá sông lạ lẫm chưa từng thấy qua rơi vào tầm mắt.
Cầm đầu là một con Rái cá sông mặt sẹo, ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn chính giữa hàng phía trước, không biết lấy từ đâu ra một nửa chiếc áo bào bằng vải màu vàng, bọc lấy nửa người, ở giữa khe hở lòi ra một ít lông tóc màu nâu.
Nó nhắm chặt hai mắt, hai móng vuốt chắp lại trước ngực, không hề nhúc nhích, cho dù ai thấy cũng phải khen một tiếng là dáng vẻ trang nghiêm.
Một loạt Rái cá sông phía sau mặt sẹo có hình thể dần thu nhỏ lại.
Hàng thứ tư còn là mấy đứa nhóc con, hoàn toàn không có tí trang nghiêm nào, đùa giỡn thành một đoàn, lăn qua lăn lại trên bồ đoàn.
Ô Long nằm dựa vào mu bàn chân Lương Cừ, dùng chân sau gãi cổ, lông tóc trên người tạo thành gợn sóng.
Lương Cừ nhìn về phía Phạm Hưng Lai ở dưới cây táo, Phạm Hưng Lai gãi đầu.
Trong sương phòng phía Tây, tiếng tụng kinh đột ngột dừng lại.
Lão hòa thượng mở mắt ra.
"Giải tán đi"
Rái cá sông mặt sẹo tựa như thật sự có thể nghe hiểu, đứng dậy cúi người, mấy Rái cá sông lớn bên người nó theo sát phía sau.
Chỉ có Rái cá sông nhỏ ở hàng dưới cùng là không phát giác ra, vẫn cắn xé đùa bỡn với nhau, phát ra tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng.
Rái cá sông lớn phía sau lưng mặt sẹo nhảy vồ tới, tát mỗi con Rái cá nhỏ một cái, Rái cá sông nhỏ bị đánh, lập tức thành thật, đứng xếp hàng trong đội ngũ.
Kết quả là, mười hai con Rái cá sông lấy mặt sẹo làm đầu, tạo thành một đội hình dài, lần lượt bước qua ngạch cửa sương phòng.
Rái cá sông mặt sẹo thấy Lương Cừ đứng ở hành lang, chắp móng vuốt lại hành lễ.
Rái cá sông lớn học theo, Rái cá sông nhỏ lắc lắc móng vuốt, không cẩn thận đạp phải bậc cửa, lăn hai vong rồi vội vàng đuổi theo đội ngũ.
Lâm Tùng Bảo đứng dưới cửa hoa trợn mắt há mồm, hoài nghi mình còn chưa tỉnh ngủ.
Chuyện gì đây?
Giữa trưa sinh ra ảo giác sao?
Mình nhìn thấy cái gì thế này?
Đừng nói Lâm Tùng Bảo, ngay cả Lương Cừ cũng không rõ ràng, hắn căn bản chưa từng gặp qua mấy con Rái cá sông kia, không biết chúng xuất hiện từ đâu ra.
Lương Cừ gõ cửa phòng:
"Đại sư?"
"Mời thí chủ vào"
Lương Cừ cất bước đi vào, nhìn quanh một vòng, chuyển một chiếc ghế từ bên cạnh đến ngồi trước mặt lão hòa thượng, nói đùa:
"Đại sư, chuyện gì vậy? Mấy Rái cá sông kia quy y cửa Phật sao?"
Lão hòa thượng lấy vài lá trà từ trên giá sách, pha cho Lương Cừ một chén trà.
Lương Cừ vội vàng đứng dậy tiếp nhận, nghe lời lão hòa thượng ngồi xuống nói chuyện.
"Hôm đó Hưng Lai đến tìm lão nạp, bảo rằng dưới hồ nước có một đám chuột đánh nhau túi bụi, ta đi theo xem xem, thấy là hai nhóm Rái cá sông đánh nhau, liền niệm cho chúng một đoạn 'Đại Bi Chú'.
Rái cá sông thủ lĩnh kia rất có tuệ căn, sát niệm lập tức biến mất, ngay sau đó khoác lên người áo bào vàng, dẫn theo người nhà ngày nào cũng đến đây nghe kinh, còn học được một bộ 'La Hán Quyền', ta sửa đổi lại cho phù hợp với nó, đổi thành 'La Hán Trảo'."
Lương Cừ nghe xong, khóe miệng khẽ co giật.
Tông sư Trăn Tượng niệm 'Đại Bi Chú', truyền 'La Hán Trảo' cho một con Tinh quái chưa mở tâm trí...
Rái cá sông vốn là loài hung hãn, là đám lưu manh dưới nước, kê thuốc đúng bệnh đúng là bệnh biến mất ngay.
Không biết đám Rái cá sông dưới hồ nước kia của mình thế nào.
"Thí chủ trị thủy xong rồi sao? Tính thời gian thì còn sớm hơn so với lão nạp nghĩ"
Lương Cừ đặt chén trà xuống đáp:
"Vốn cũng không tính là quá nghiêm trọng, một trận lũ lụt, gần như không phát sinh ôn dịch, cộng thêm quản lý thỏa đáng, chặn ở đầu nguồn, thượng tuần tháng 9, nước lũ liền bắt đầu rút.
Sau đó hơn nửa tháng, Hà Bạc Sở phần lớn là sắp xếp nạn dân, điều phối vật tư và tu sửa đê, nguyên nhân gây ra vỡ đê thì... Không, nên nói là quá trình bắt giữ phạm nhân có chút kỳ quái"
"Thiện tai, thiện tai". Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, hỏi tiếp:
"Không biết vì sao lại kỳ quái?"
Vụ án của Trình Sùng tất nhiên phải xét xử chém đầu công khai, giúp dân tình bớt căm phẫn, Lương Cừ cũng không có gì để giấu diếm, nói thẳng tiền căn hậu quả cùng với việc tìm được vật chứng ở trên đê.
"Chính miệng Trình Sùng thừa nhận, hơn nữa còn có lời khai của những người khác, lại có rễ thực vật sinh trưởng trong tảng đá trên đê, có thể coi là ván đã đóng thuyền"
Không ngờ sau khi nghe xong, lão hòa thượng lại nhíu chặt mày, trầm mặc không nói.
Lương Cừ không hiểu ra làm sao liền hỏi thăm:
"Sao Đại sư lại chau mày, có gì không ổn sao? Tiểu tử nông cạn ít học, rất nhiều việc lần đầu xử lý, có chỗ nào thiếu sót, mong Đại sư vui lòng chỉ giáo"
Lão hòa thượng không chỉ có thực lực Võ đạo cường hãn mà còn là cử nhân triều đại trước, Lương Cừ không dám lơ là sơ suất.
"Không thể coi là chỉ giáo, ngươi không làm sai gì cả". Lão hòa thượng lắc đầu:
"Chỉ là xét từ tiền căn hậu quả mà ngươi kể lại, ta nghĩ đến mấy người quen cũ..."
"Người quen cũ?". Lương Cừ không biết nhiều về quá khứ của lão hòa thượng, chỉ biết rằng người quen cũ của lão là đạo trưởng Lâu Quan Đài, nhưng thấy lão hòa thượng khi nói chuyện không có bất kì cảm xúc hoài niệm nào, vẻ mặt vẫn bình thản liền lớn mật suy đoán:
"Người quen cũ mà Đại sư nhắc tới có phải là tà tăng không?"
"Đúng vậy"
"Phá đê là do tà tăng làm sao!?"
Lương Cừ từ đầu đến cuối vẫn cho rằng biểu hiện của Trình Sùng tương đối khác thường.
Nhưng Tam Pháp Ti làm cách nào cũng không điều tra ra được nguyên nhân, Tam Pháp Ti hết cách thì hắn càng bất lực, không ngờ lại có bước ngoặt từ chỗ lão hòa thượng.
Không ngờ lão hòa thượng lắc đầu.
"Lão nạp không tận mắt nhìn thấy đê vỡ, không có bằng chứng, sao có thể suy đoán ra thủ phạm được?
Lão nạp chỉ cảm thấy, phá đê là hành vi thương thiên hại lí, ngoại trừ lúc chinh phạt diệt quốc, còn lại rất hiếm thấy, hành vi như vậy xuất hiện lúc này, có phần giống như thủ đoạn thu thập Ách khí, Tai khí quen thuộc của giáo đồ Tuyết Sơn"
"Ách khí, Tai khí?"