Lương Cừ nắm lấy Phục Ba Thương, tâm tĩnh lặng như nước, thao luyện Thanh long Thất Sát Thương với tư thế hoàn chỉnh.
Trường thương như Cuồng long vung đuôi, tạo ra từng đường ánh sáng sắc bén.
Hợp tâm hợp ý, thoải mái đến cực điểm!
Trong lúc thao luyện, kinh nghiệm trong mộng cảnh đêm qua trùng điệp với hiện thực lúc này, tiến bộ thần tốc.
Hai thức thứ tư và thứ năm vốn còn lạ lẫm, dần dần thuần thục từng chút một.
Nhất là ba chiều đầu sớm đã vận dụng thuần thục, mũi thương kích động tổ hợp, cương phong cuốn lên, tựa như từng con Thanh Long nở rộ, biến hóa vô tận.
Càng luyện, Lương Cừ càng cảm nhận được linh tính kinh người bên trong Phục Ba Thương, hắn yêu thích không rời tay.
Mỗi một thương đều hợp với tâm ý, tràn đầy năng lượng, cảm giác không gì không chém được, quả thật khiến người ta phát nghiện!
Chỉ vì một con Phi Long nho nhỏ.
Tạo hóa đúng là trêu ngươi!
Kỳ ngộ khó có được.
Hai ngày tiếp theo, Lương Cừ đều ở lì trong nhà, dựa vào Lão Trai Tượng thu nạp Tinh hoa Thủy Trạch, tu luyện Võ học.
Dưới sự giúp đỡ của Nhị Lang, đạt được thành quả nổi bật, năng nhặt chặt bị.
Nheo Béo thì ngày nào cũng ôm theo giỏ cá chạy loạn khắp nơi, ý đồ lôi kéo hai Long nhân trong sông ra.
Hai Long nhân sau khi cướp được giỏ cua liền im hơi lặng tiếng, hoàn toàn không có manh mối gì.
Bên phía huyện Hoa Châu ngược lại liên tục có người trở về.
Bao gồm cả Tra Thanh – Hà bá thủ hạ của Lương Cừ và hai Hà trưởng.
Ba người sau khi trở về, ngay lâp tức tới cửa thông báo, ngay sau đó liền nhận được hai nhiệm vụ.
Một là tuần tra toàn bộ ba trấn tám thôn xung quanh, tra xét xem có tính huống gì phát sinh không, có địa phương nào cần tu sửa công trình thủy lợi không.
Hai là đi gọi chưởng quỹ Lãng Vân Lâu đến đây, tiện thể xem xem đám người Hạng Phương Tố đến huyện Giang Lăng chơi đã trở về hay chưa.
Có thủ hạ đương nhiên phải điều động thủ hạ đi làm việc.
Lượng cua nuôi trong hồ nước càng ngày càng nhiều, vẫn luôn không cho ăn, nuôi quá lâu, cua bắt đầu tiêu hao năng lượng tự thân, như vậy sẽ gầy đi.
Chiều hôm đó.
Chưởng quỹ Lãng Vân Lâu ngồi xe ngựa, từ huyện thành chạy đến.
Toàn bộ sư môn Dương Đông Hùng, từ trấn Bình Dương khi trước hay là huyện Bình Dương bây giờ, vẫn luôn là khách hàng cũ của Lãng Vân Lâu, đương nhiên không dám chậm trễ.
Lương Cừ không khách khí, để hắn trước tiên chuẩn bị tốt đầu bếp và nhân thủ.
Hắn không định thiết yến ở Lãng Vân Lâu, nhưng nhân thủ thì phải điều tới, bánh bao gạch cua, cơm cua, cua hấp cam đều cần đầu bếp làm, không chỉ đơn thuần bỏ vào nồi hấp là xong.
Tương đương với việc để Lãng Văn Lâu phái mấy đầu bếp đi nấu ăn, cần sớm sắp xếp cho tốt, tránh cho đến lúc đó lại luống cuống tay chân.
"Lương công tử yên tâm, hai ngày tới nhân thủ đầy đủ, đều là các đầu bếp có tay nghề cao, đảm bảo sắp xếp thỏa đáng cho ngài"
"Tốt, dụng cụ kẹp cua phải chuẩn bị hơn hai mươi bộ..."
Lương Cừ dặn dò chưởng quỹ Lãng Vân Lâu vài câu, đột nhiên nghe thấy hồ nước sát vách phát ra âm thanh dị thường, có chút ồn ào.
Để Phạm Hưng Lai tiễn chưởng quỹ Lãng Vân Lâu, Lương Cừ hiếu kỳ đến bên cạnh hồ nước, đúng lúc nhìn thấy mấy thân ảnh quen thuộc.
Rái cá sông mặt sẹo mặc áo bào vàng!
Mấy ngày không gặp, Rái cá sông mặt sẹo ngày càng trang nghiêm, nhìn nước đọng trên người, nghiễm nhiên là từ dưới sông ngầm chui lên.
Đối mặt Rái cá sông mặt sẹo, toàn bộ hồ nước loạn thành một đoàn, tất cả Rái cá sông vây lại thành một vòng lớn, hò hét trợ uy.
Nắm Đấm leo ra từ trong hang xem kịch vui, ngay cả Không Thể Động cũng bỏ giấc ngủ trưa tới xem.
Duy nhất chỉ có mấy con Hải ly là thay đổi trạng thái, cả người run lẩy bẩy, cuộn tròn chui vào nhà gỗ.
Hai con nhỏ còn điên cuồng gặm cọc gỗ nhằm giảm bớt áp lực.
Lúc trước bị ảnh hưởng bởi trận đại chiến của đám Rái cá sông, mặt mũi bầm dập, nhà cửa bị phá hủy, đến nay trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Hải ly lớn thấy Lương Cừ đến, vội vàng xê dịch cơ thể to lớn của mình, lộ ra một khoảng trống cho hắn.
Nó vung móng vuốt vỗ vỗ lên sàn nhà, ra hiệu cho Lương Cừ cùng trốn vào nhà gỗ lánh nạn.
Một khi Rái cá sông đánh nhau, lục thân đều không nhận!
Lương Cừ uyển chuyển từ chối ý tốt của Hải ly lớn.
Trước mắt, tất cả Rái cá sông vây lại thành một vòng tròn, Thát Khai đang bày tư thế của Hầu quyền, giằng co với Rái cá sông mặt sẹo.
Trải qua bổ sung thiếu sót và học tập Hầu quyền, ý chí chiến đấu của Thát Khai dâng cao, thề quyết tâm rửa sạch nỗi nhục trước đó.
Rái cá sông mặt sẹo khoác áo bào màu vàng trên người, lộ ra một bên bả vai đầy lông, tay chắp lại trước ngực, nay nó đã tỉnh ngộ, vốn không muốn so đo nhiều với Thát Khai, nhưng không ngờ Thát Khai lại không buông tha, vẫn nhảy nhót quấn lấy.
Rái cá sông mặt sẹo chung quy cũng chỉ mới vào Phật môn, không giữ được bình tĩnh, dưới cơn nóng giận, đột nhiên hất áo bào màu vàng ra, mặc cho nó bay lên ngọn cây.
Bắt nạt Rái cá quá đáng!