Gió thu thổi nhẹ, cuốn lá khô bay qua lại giữa hai con Rái cá rồi rơi vào hồ nước, tạo ra từng vòng gợn sóng.
Áo bào màu vàng treo ở đầu cành, bị gió thổi cho phồng lên.
Không có lời nào.
Không có thăm dò.
Không có chần chừ.
Tận mười sáu con Rái cá sông vây lại thành một vòng chiến, thủ lĩnh hai bên chân sau đạp đất, lao về phía nhau, chiến thành một đoàn, trong lúc di chuyển trái phải, móng vuốt cào vào thịt.
Mới chỉ vỏn vẹn hai ngày, 'Hầu Quyền' mà Thát Khai luyện vẫn chỉ nửa nạc nửa mỡ, chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, hơn nữa cảnh giới của Lương Cừ so với lão hòa thượng có chênh lệch rất lớn, không thể tạo ra một bộ Hầu Quyền dành riêng cho Rái cá sông được.
Bởi vậy khi Thát Khai sử dụng thì tương đối vụng về, đánh ra một quyền nhẹ như bông, lại trúng phải hai trảo nặng nề.
Lặp đi lặp lại mấy lần, nó ý thức được không đúng lắm, nếu tiếp tục đánh như vậy sợ là sẽ thua mất, bèn dứt khoát từ bỏ Hầu quyền, đổi lại ẩu đả bằng dã tính.
Rái cá mặt sẹo thì ngược lại, từ tháng chín đã bắt đầu thao luyện 'La Hán Trảo', hơn một tháng nay, dù chưa hoàn toàn nắm bắt được nhưng ít nhất cũng có hình có dạng, móng vuốt sắc bén vung vẩy, khí thế dọa người, lúc đối chiến hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Nhưng Thát Khai được Trạch Đỉnh bổ sung phần thiếu sót, xưa đâu bằng nay, về thể phách vẫn vượt lên trên một chút, càng bị áp chế thì càng dũng mãnh, sau khi khôi phục lại việc ẩu đả bằng dã tính, hai bên thế mà đánh đến mức khó phân thắng bại, hóa thành hai cơn lốc màu nâu triền đấu bên hồ nước.
Trong lòng Rái cá mặt sẹo dần hoảng hốt.
Mới mấy ngày không gặp, không nói tới việc bại tướng dưới tay ngày xưa dám can đảm khiêu khích mình, thực lực vậy mà cũng mạnh hơn không ít!
Mình chịu khó chịu khổ tu luyện Pháp môn mà Phật Đà truyền lại cho, vậy mà lại không thắng được nó!
Thát Khai cảm nhận được sự cường đại của bản thân, lòng tin cũng tăng mạnh, sau khi quen thuộc với tiết tấu tấn công của Mặt sẹo, nó bắt đầu đứng vững gót chân, thử nghiệm phản công, cào lên đầu Mặt sẹo, dần lấy lại mấy phần khí thế.
Không đúng...
Lương Cừ theo dõi cuộc chiến nảy mà sinh ra một cảm giác kỳ quặc.
Rái cá sông mặt sẹo muốn khí thế có khí thế, muốn kỹ thuật có kỹ thuật.
Thát Khai mới chỉ được một lần bổ sung thiếu sót, còn không phải là tiến hóa, dù có ưu thế về thể phách, cũng không nên dũng mãnh như thế, sau khi rơi vào thế hạ phong còn có thể chạm đáy rồi bắn ngược lại.
Lương Cừ nhìn xung quanh, sau khi liếc nhìn về phía hồ nước liền bừng tỉnh hiểu ra.
Không Thể Động nổi nửa người trên mặt nước, hai móng vuốt phía trước vẫn luôn túm lấy tảng đá trong hồ, cái đuôi dài vung vẩy, cặp sừng tuôn ra ánh sáng xanh.
Tính từ khi xuất phát từ huyện Hoa Châu cho đến nay, đã tròn sáu ngày, kỹ năng [Khôi Phục] của Không Thể Động rốt cuộc đã hồi lại, vừa rồi vòng sáng của nó vẫn luôn hỗ trợ cho Thát Khai, buff thêm cho Thát Khai.
Cùng là thủ hạ của Thiên thần, tất nhiên phải tương thân tương ái với thú một nhà.
Thát Khai vậy mà chẳng có tí võ đức nào, đi cầu viện trợ từ bên ngoài!
"Không đến sáu ngày hồi lại một lần..."
Hai Rái cá tranh chấp, mang lại cho Lương Cừ một cơ hội quan sát vô cùng tốt, hắn âm thầm ghi nhớ lại thời gian.
Tính ra thì thời gian hồi lại sau khi [Khôi Phục] bộc phát cũng không tính là quá lâu, vẫn tương đối mạnh.
Về phần hiệu quả hồi máu, bình thường tăng thêm như thế nào, tạm thời vẫn chưa biết được.
May mà trước mắt có một cơ hội tuyệt vời để quan sát.
Thát Khai được vòng sáng hỗ trợ, chiến đấu theo phương thức lấy vết thương đổi vết thương, hai móng vuốt vung ra, đánh ra khí thế, đánh ra phong cách, đánh đến mức đám oắt con ở phía sau lưng phải hú ầm lên.
Mỗi khi bị Mặt sẹo đánh trúng, không đến một lúc, vết thương đã cầm máu, Mặt sẹo thì bị thương nhiều chỗ, thể lực tiêu hao quá lớn, càng đánh càng yếu.
Càng đánh lâu nó càng yếu đi rồi kiệt sức, phần thắng đã sớm nghiêng về một phía.
Mặt sẹo rơi vào khổ chiến không khỏi hoài nghi cuộc đời, hoàn toàn không hay biết mình đang trải qua một trận chiến đấu có thể nói là không hề công bằng chút nào.
Đối chiến với nó chính là Thát Khai mạnh gấp 1. 5 lần bình thường!
Trong căn nhà nhỏ bên hồ, Hải ly lớn ôm lấy cọc gỗ, cặp răng cửa dài tạo ra tàn ảnh, khẩn trương gặm nuốt, tạo ra cả mảng lớn gỗ vụn.
Năm con Rái cá sông thuộc nhà Thát Khai thấy thủ lĩnh thắng lợi trong tầm mắt, đều nhảy nhót loạn xạ.
Nhưng mười sáu con Rái cá sông vây lại sát nhau, trong khi nhảy nhót lại sinh ra ma sát, va chạm, một hai lần ngẫu nhiên đụng vào nhau, tia lửa bắn ra, thành công dẫn nổ thùng thuốc nổ.