Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 667 - Chương 667: Không Được Diễm Lệ, Không Được Khô Cằn

Chương 667: Không được diễm lệ, không được khô cằn Chương 667: Không được diễm lệ, không được khô cằn

Cũng giống như năm ngoái, đồ ăn được đưa lên bàn đều không phải là vật tầm thường, phong phú vô cùng.

Mọi người ăn như gió cuốn, rượu vào tai đỏ.

Chờ đến khi bầu không khí náo nhiệt nhất, Dương Đông Hùng giống như những năm trước đó, lần lượt đưa ra mục tiêu và yêu cầu tu hành trong năm nay cho các đệ tử.

Bắt đầu từ Du Đôn, một đường đi xuống đều không có vấn đề gì, nhưng đến lượt Lương Cừ, Dương Đông Hùng lại trầm mặc hồi lâu.

Chín người đệ tử, con đường tu hành đều có dấu vết lần theo.

Nhưng Lão Cửu được thu nhận sau cùng này, tu hành lại nhanh đến khác người.

Dương Đông Hùng còn nhớ rõ thời điểm này năm ngoái, đưa ra mục tiêu cho Lương Cừ là đột phá ba ải, lúc ấy Lương Cừ còn tự tin nói là có thể đột phá bốn ải.

Không ngờ chỉ chớp mắt một cái đã tự tin bảo rằng muốn ngưng tụ Chân Cương thứ hai!

"Sư phụ không cần đưa ra yêu cầu cho tiểu Cửu nữa đâu!". Từ Tử Soái hô to:

"Tiểu sư đệ nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, sư phụ định ra mục tiêu cho bọn con cũng giống như cho chúng con một sợi dây, để càng kéo con diều càng bay cao hơn, nhưng nếu cho tiểu sư đệ thì lại là trở ngại, sư phụ ngài cứ tùy duyên là được rồi!"

Dương Đông Hùng bị Từ Tử Soái cắt ngang suy nghĩ, mở miệng muốn nói nhưng rồi lại lắc đầu bật cười.

"Tử Soái nói không phải không có lý, tuy nhiên ta vẫn có mấy câu muốn tặng cho con"

"Mời sư phụ nói"

Lương Cừ đứng thẳng dậy, làm động tác rửa tai lắng nghe.

"Chức quan bổng lộc đừng quá cao, cao quá sẽ nguy hiểm; Tài năng bản lĩnh đừng dùng hết, dùng kiệt tất sẽ suy; Ngôn từ hành xử đừng quá kiêu ngạo, kẻo lại bị kẻ khác gièm pha nói ra nói vào.

Người hiếu động tựa như tia chớp dưới đám mây đen, như ngọn nến lung lay trước gió; Người thích tĩnh lặng tựa thân cây khô héo; Chỉ khi diều hâu bay lượn dưới những đám mây trôi, cá nhảy nhót trên mặt sông tĩnh lặng mới là đạt đến cảnh giới lý tưởng"

Lương Cừ nhẩm lại hai lần, đủ loại ý vị sinh sôi, nhưng còn chưa chờ hắn đáp lời, Dương Đông Hùng đã nâng chén lên.

"Đến nào, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, chúng ta lại đón chào một năm mới! Mọi người cùng nâng chén nào!"

"Nâng chén, nâng chén nào!"

"Tới nào tới nào!"

"Từ sư huynh đừng ăn nữa! Huynh để bụng đói nguyên ngày tới đây đấy à?"

"Nói linh tinh gì đấy, ta có ăn bữa sáng rồi!"

Từ Tử Soái chùi tay, ném xương xuống rồi đứng lên.

Lương Cừ không suy nghĩ thêm nữa mà nhập hội.

Mười cái chén chạm vào nhau

"Ngày tháng dần trôi, năm tháng thịnh vượng, vạn sự thuận lợi, mọi điều như ý!"

"Ngày tháng dần trôi, năm tháng thịnh vượng, vạn sự thuận lợi, mọi điều như ý!"...

Khu vực nước sâu.

Thôn Long nhân.

Cả bộ tộc đều mừng vui, những sợi dây đỏ được nối giữa những căn nhà đơn sơ, đèn lồng đỏ chập trùng theo sóng nước.

Long nam Long nữ hẹn hò giữa bụi rong.

So với tình cảnh bi thảm cách đây ít năm, năm nay biết rằng Long Quân có lẽ đã chuyển thế, cả bộ tộc xuất hiện thái độ tích cực hiếm thấy.

Các trưởng lão đứng phía trước, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cổ vũ thanh niên trai tráng trong tộc cố gắng hơn nữa.

Dù chưa tìm được Long Quân chuyển thế, nhưng ít nhất vẫn còn có hi vọng.

Bộ tộc Long nhân phát triển không ngừng!

Trong số đông đảo Long nhân, hai người Long Bình Giang, Long Bình Hà càng lộ ra một cỗ tự tin khác.

Không ai biết rằng bọn hắn đã tìm ra Long Quân!

Bọn hắn lập nên một đại công không gì bì được cho tộc Long nhân.

Điều tiếc nuối duy nhất là, Long Quân vẫn còn quá trẻ, trong tộc nhiều người phức tạp, tạm thời không có cách nào thông báo cho những Long nhân khác, bằng không hôm nay sẽ càng thêm náo nhiệt.

Lúc đang một mình, có hai Long nhân khác bơi về phía Long Bình Giang, Long Bình Hà.

"A Giang, A Hà!"

Long Bình Giang quay đầu nhìn lại:

"Tử Kiến, Tử Hòa! Về lúc nào đấy? Hai ngày gần đây cũng không nhìn thấy các ngươi?"

"Mới về hôm qua, cũng không ra ngoài nhiều". Long Tử Kiến giải thích:

"Vừa rồi uống rượu với Tử Hòa, đúng lúc nhìn thấy hai người các ngươi, qua đây nhắc nhở một chút"

"Nhắc nhở cái gì?"

"Chúng ta ở gần huyện Hương Ấp phát hiện một con Xà Yêu, tạm thời không biết là con nào, nhớ là hai người các ngươi cũng ở trong phủ Hoài Âm, bởi vậy tới nói cho các ngươi một tiếng, cẩn thận hơn chút"

"Lời này là thật sao?"

"Vết rắn bò rõ ràng lắm, sẽ không nhận lầm đâu"

Thần sắc hai người Long Bình Giang, Long Bình Hà trở nên nghiêm túc.

Vô duyên vô cớ sao lại có Xà Yêu cập bờ?

Xà yêu ở vùng sông nước này, có một con tính một con, tất cả đều là thủ hạ của Giao Long!

Thời kỳ phát triển mấu chốt của Long Quân đột nhiện lại có Thủy Yêu cập bờ, quả thật khiến người ta phải liên tưởng suy nghĩ.

Chẳng lẽ là thông tin về Long Quân bị lộ sao?

"Này, hai ngươi các ngươi làm sao đấy? Sao vẻ mặt nghiêm túc vậy?"

Long Tử Hòa không hiểu gì.

Bộ tộc Long nhân có mâu thuẫn với Giao Long, nhưng chung quy lại là bị đuổi chứ không phải là bị đuổi giết.

Mấy chục năm đã trôi qua, tất nhiên hai bên chán ghét lẫn nhau, có chỗ đề phòng, nhưng không đến mức vừa gặp nhau đã đánh nhau một mất một còn, lo lắng e ngại.

"Không có việc gì, không có việc gì"

Long Bình Giang liên tục khoát tay, nhưng đối mặt với món ngon trên bàn lại không có tâm trí đâu mà ăn.

"Không phải, hai anh em các ngươi rõ ràng có việc gì đó, đều viết rõ trên mặt kìa, đâu giống dáng vẻ của người không có việc gì". Long Tử Hòa chế giễu, nhưng hắn không cười nổi, trong mắt lộ vẻ hoài nghi:

"Hai người các ngươi không phải chính là người bắt Xà tinh đấy chứ?"

"Xà tinh?"

Thấy hai người Long Bình Giang, Long Bình Hà không hiểu gì, Long Tử Kiến thở phào một hơi.

Hai Võ sư Lang Yên đối phó một con Xà Yêu, độ khó vẫn rất lớn.

"Không phải các ngươi thì tốt, lúc trước chúng ta ở bên bờ thăm dò được, đại khái có nhân tộc bắt được một con rắn lớn, sống chết không rõ, nhưng Xà Yêu kia cập bờ, hơn phân nửa là vì đến tìm con rắn lớn kia, có lẽ là con của nó"

Hóa ra là thế!

Long Bình Giang, Long Bình Hà liếc nhìn nhau, thả lỏng một hơi.

Vậy thì không liên quan gì đến Long Quân.

Long Tử Kiến thấy hai người vừa khẩn trương rồi lại thả lỏng, trong lúc nhất thời chẳng hiểu ra làm sao.

"Cứ có cảm giác hai người các ngươi đang giấu diếm việc gì đó"

"Không có, không có, sao có thể như vậy được"

"Đúng vậy, đúng vậy"

Hồi lâu sau, Long Tử Kiến vỗ tay.

"Hai người các ngươi sẽ không phải là nhìn trúng nữ tử nhân tộc nào đấy chứ? Gậy đánh uyên ương à? Hay là không cân xứng với nhau?"

"Ặc..."...

Phía Nam thôn Long nhân.

Toàn bộ vùng đất của tộc Cóc cũng đang cuồng hoan.

Nơi nào cũng nghe thấy tiếng Cóc lớn đang hát.

Cóc đại vương ngồi ở vị trí trung tâm, uống đến bất tỉnh cóc sự, dưới người kê một phiến lá sen to, bên cạnh vây đầy Cóc lớn hầu hạ.

Cóc già ôm chiếc cốc bằng vàng bạc, uống quỳnh tương ngọc dịch, nhảy qua đầu từng con Cóc lớn, cả cái bụng trắng phiếm một tầng đỏ hồng nhàn nhạt, trong miệng lớn tiếng hô cái gì mà bên bờ vây quanh sông nước, kế hoạch vinh quang lần thứ nhất, vân vân.

Một đám Cóc lớn đang ăn ngon uống ngon, yến tiệc linh đình, cái đầu đột nhiên trầm xuống, chúi vào trong chậu, ai mà chịu được?

Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra trên đầu mình chính là Cóc già, lại nghĩ đến lịch sử huy hoàng nuôi lớn Đại vương của Cóc già.

Nhịn.

Về phần Cóc già nói gì, đa phần Cóc khác đều không quá để tâm.

Việc trưởng lão nói năng linh tinh cũng không phải ngày một ngày hai.

Tuy nhiên, cũng có Cóc lớn cảm thấy hứng thú với những lời Cóc già nói, hiếu kì hỏi thăm hai người hầu thân cận nhất của Cóc già là Đại Béo và Nhị Béo.

"Đại Béo, trưởng lão nói bên bờ vây quanh sông nước, kế hoạch vinh quang lần thứ nhất là gì vậy?"

"Ực-". Đại Béo nấc một tiếng, lắc đầu:

"Kế hoạch vinh quang ta cũng không rõ lắm, chỉ biết là năm năm một lần, giờ là lần thứ nhất, trưởng lão là vì phục hưng sự vĩ đại của tộc Cóc"

"Còn bên bờ vây quanh sông nước thì sao?"

Đại Béo suy nghĩ một lát rồi nói:

"Hình như là trưởng lão bỏ tiền ra, chạy tới bên bờ mua một đại trạch viện, thường hay qua đó..."

"Trưởng lão bỏ tiền ra á?"

"Trạch viện?"

"Trên bờ?"

Đám Cóc lớn lại để ý đến những điểm không giống nhau.

"Trưởng lão không phải thường sang chỗ Đại vương sao?"

"Không, bên phía Đại vương có một thông đạo, trưởng lão là đi qua thông đạo, đến trên bờ phơi nắng"

"Thật hay giả đấy?"

"Trạch viện lớn thế nào?"

"Bọn ta có thể đi không?"

Nhóm Cóc lớn nhao nhao lên, trong lòng đều vô cùng hiếu kỳ.

Bình Luận (0)
Comment