Chương 133: Điều trở về quê (2)
Chương 133: Điều trở về quê (2)Chương 133: Điều trở về quê (2)
Lưu Gia Thịnh ở cùng người nhà họ Tô mấy ngày, khi nói tới cha Tô thì mang vẻ vừa quen thuộc vừa tôn kính: "Ông anh Tô là người rộng rãi, lại khá bộc trực. Năm đó Kiến Nghiệp và tiểu Mai lập gia đình, Lâm Thành Lương bận rộn công việc không ló đầu, Trần Mỹ Như gửi đồ đỏ, còn không đúng cỡ của tiểu Mai. Ông anh Tô thấy không kết thân với sui gia này được, sợ con gái chịu ấm ức ở nơi anh không nhìn thấy, nên giữ tiểu Mai lại ở bên người."
Nói đến đây, Lưu Gia Thịnh nhìn Triệu Khác ở đối diện, không khỏi có vài phần lo lắng: "Tiểu Triệu, tình cảm không phải chuyện hai người, nhà cháu..."
Ngày đó Triệu Khác cầu hôn, quyết định rất là vội vàng, đến nay còn chưa kịp báo cho ba mẹ bên kia. Hôm nay đột nhiên bị Lưu Gia Thịnh hỏi tới, anh nhất thời hơi cười, nhưng phản ứng cực nhanh: "Cháu sẽ nói với ba mẹ cháu. Bác Lưu không cần lo lắng, ba mẹ cháu không phải Lâm Thành Lương, Trân Mỹ Như, họ sẽ không nhúng tay vào chuyện gia đình chúng cháu. Hơn nữa họ ở xa, mấy năm không gặp mặt, dù thói quen trong cuộc sống có gì không hợp thì sẽ không thể không tha cho, kén cá chọn canh. Còn nữa, bác phải tin tưởng năng lực xử sự làm người của tiểu Mai.”
"Ừ, lần này gặp nhau, tiểu Mai trưởng thành rồi." Lưu Gia Thịnh cười nói: "Vừa rồi gặp, vẫn cái tính trẻ con..."
Nghĩ tới cái giá phải trả của sự trưởng thành này, Lưu Gia Thịnh bất giác nhếch miệng cười, trong mắt lộ ra vẻ thương cảm.
Triệu Khác lặng lẽ cầm ấm trà lên, dâng trà với ông.
Lưu Gia Thịnh kịp phản ứng rất nhanh, vội vàng ổn định tâm trạng, quay lại hỏi: "Nhà chị thu hồi lại, các cháu định xử lý như thế nào? Nếu giữ lại, tốt nhất vẫn nên tìm một người giữ cửa, một người quét dọn, thứ hai là nhà không thể không có hơi người, nếu không sẽ dễ dàng suy yếu. Nếu muốn bán..." "Không bán." Triệu Khác lắc đầu: "Không thể không chừa chút gì trong số đồ đồng chí Lưu để lại cho bọn trẻ. Giữ lại, để đó mấy năm, Niệm Doanh, Niệm Huy lên trung học cơ sở, trung học phổ thông, không muốn ở nội trú, thì dọn dẹp một chút là cũng có một chỗ đến."
Lưu Gia Thịnh trừng anh: "Đi học rồi vê nhà, đến cái sân vắng vẻ đó làm gì."
Chầm chậm, Lưu Gia Thịnh lại nói: "Sau khi chị đặt mua nhà đó, chị cũng không ở được mấy ngày, bây giờ lại bị đám người kia làm nhục. Bảo bác nói, thật đúng là không bằng bán đi, có thêm chút tiền mua nhà mới cho hai đứa trẻ."
"Vừa mới xảy ra chuyện, nhà đó không bán được mấy đồng, cứ để vậy trước đi." Triệu Khác nói: 'Chờ Niệm Doanh, Niệm Huy lớn lên, rồi xem ý chúng nó. Còn nhà mới thì qua một thời gian ngắn nữa, bây giờ làm sẽ có hơi thu hút người khác."
Lưu Gia Thịnh suy nghĩ thấy cũng phải, liền gật đầu.
"Đúng rồi, bác trai." Giọng Triệu Khác nhỏ đi: "Bác từng đến bí thất trong nhà đó chưa?"
Lưu Gia Thịnh gật đầu: "Hôm nay các cháu đến đó?"
"Vâng."
"Không xảy ra chuyện gì chứ?" Lưu Gia Thịnh lo lắng nói.
"Xem ra bác biết gì đó?" Triệu Khác cười nói.
Lưu Gia Thịnh gật đầu: "Có một lân Hồng Quân trở lại, điều tra ra Trân Mỹ Như có ý đồ lăm le đồ cưới của chị. Thời gian Hồng Quân ở nhà có hạn, dời đi là không còn kịp, nên muốn sửa sang bí thất một chút, giấu một ít đồ vào trước. Vậy mà lại vô tình chạm phải cơ quan. Lúc mua ngôi nhà kia chỉ với cái giá bình thường, nhìn bí thất cũng là người có chút của cải tự xây, ai mà ngờ bên trong sẽ có huyền cơ khác. Có điều, có cái gì thì Hồng Quân chưa nói, hôm sau Hồng Quân đã bị gọi trở về bộ đội gấp."
Lưu Gia Thịnh dứt lời, quan sát Triệu Khác: "Không bị thương chứ?” Thân thủ Hồng Quân như vậy mà cũng bị thương ở cánh tay khi không kịp đề phòng.
Triệu Khác lắc đầu: 'Không có."
"Bí thất vẫn kín chứ?" Lưu Gia Thịnh nói: "Tránh cho ngày nào đó có người xông vào, hại đến tính mạng."
Triệu Khác nghĩ đến lúc mình kiểm tra, vết máu nhuốm dần trong kế hở tảng đá, chỉ sợ đã có người mất mạng ở đó, hơn nữa còn không chỉ một: "Dại"
Ăn cơm xong, hai người bế Tiểu Du cáo từ. Lưu Gia Thịnh và vợ vẫn đưa tiễn đến đầu hẻm, khi có sự bảo đảm tháng sau sẽ tới ở vài ngày của Tô Duệ mới dừng bước chân tiễn biệt.
Triệu Khác lái xe đưa Tô Duệ và Tiểu Du về bệnh viện, xoay người tìm người tìm đất cát xi măng, cả đêm đến bí thất để lấp cửa vào.
Sau đó, anh gọi điện thoại cho bộ đội hậu cần, mượn xe tải.
Đối phương nhận được điện thoại, thì giận đến mức mắng người: "Triệu Khác, anh không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Mượn xe sao không nói sớm!"
Triệu Khác vốn định tìm thư ký Quý hoặc là cục trưởng đồn cảnh sát để mượn xe, sau đó suy nghĩ mượn còn phải trả lại, nên anh tạm thời quyết định để Vương Hồng Chí lái xe tới: "Một "sản xuất lớn"."
"Hai cái." Đối phương mặc cả.
"Được! Có điều phải làm phiền anh truyền lời cho Vương Hồng Chí, để sáng mai cậu ta lái xe tới khu gia quyến Thành ủy."