Chương 134: Điều trở về quê (1)
Chương 134: Điều trở về quê (1)Chương 134: Điều trở về quê (1)
Triệu Khác, Tô Duệ không có ở đây, chính ủy Tống thì bận. Mấy ngày nay là Vương Hồng Chí ở nhà Triệu Khác, ngủ cùng Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản, ban ngày đưa đến nhà họ Vương.
Lúc nhận được thông báo của hậu cần đã là mười một giờ đêm.
Triệu Cẩn bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu bé hỏi Vương Hồng Chí đóng cửa quay vê: "Chú tiểu Vương, là ba và cô Tô sắp về ạ?"
"Ừ, ba cháu bảo chú sáng mai lái xe đi đón họ." Vương Hồng Chí đi tới giường, hỏi: 'Muốn đi vệ sinh không?”
Triệu Cẩn lắc đầu: "Không ạ, chú mau ngủ đi."
Lâm Niệm Doanh yên lặng trở mình trên giường nhỏ ở đối diện, loạt xoạt mà dịch chăn cho Tiểu Hắc Đản ở bên cạnh.
Hơn bốn giờ sáng, Vương Hồng Chí đã lặng lẽ rời giường, đến nhà họ Vương và nói một tiếng với tiểu đoàn trưởng Vương, rồi lái xe ra khỏi bộ đội.
Đến khu gia quyến Thành ủy, Triệu Khác đã cầm bữa ăn sáng và chờ ở đó.
Triệu Khác chào lính gác cổng, mở cửa ghế phụ và ngồi vào, vỗ vai Vương Hồng Chí: "Cực khổ rồi!"
Vương Hồng Chí toét miệng cười: "Giờ đi đâu. Mua bữa sáng cho tôi à, trung đoàn phó, anh khách khí quá."
Nói xong, Vương Hồng Chí mở hộp cơm Triệu Khác để ở phía trước, cầm bánh bao ăn.
"Quẹo phải, nhà thứ năm." Triệu Khác nghiêng đầu thấy Vương Hồng Chí như vậy thì không khỏi dạy dỗ: "Lo lái xe đi! Đến rồi ăn."
"Hì hì, đường núi tôi còn đi được, đây là đường mòn bằng phẳng, không phải lái như chơi à. Trung đoàn phó anh yên tâm đi."
Triệu Khác trừng Vương Hồng Chí: "Mấy ngày không gặp, ngứa da hả."
Vương Hồng Chí rụt cổ, nuốt ực bánh bao hai cái, tay vịn tay lái, người ngồi ngay ngắn.
Hai người nhanh chóng dọn xong đồ, hỗ trợ dọn dẹp trong ngoài, khóa cửa lại. Triệu Khác đến nhà họ Tống, trở về nhảy lên chỗ tài xế ngồi, phân phó Vương Hồng Chí đi lấy chiếu trong thùng xe, trải chăn ra ngủ một lát.
Xe đi tới cửa, Triệu Khác xuống xe, giao chìa khóa mới đánh xong cho lính gác cổng, để anh ta giao cho Phó thư ký mới tới.
Sau đó, anh lái xe đến Thành ủy, lấy xe đạp xuống, trả lại cho lính gác cổng, đi lên chào hỏi thư ký Quý.
Đi ra từ Thành ủy, Triệu Khác lại ngựa không ngừng vó câu mà đến đồn cảnh sát, tìm được cảnh sát Trương để trả lại chìa khóa và lấy xe đạp.
Đưa mắt nhìn xe tải đi xa, cảnh sát Trương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong bệnh viện, Tô Duệ đã sớm thu dọn, gói xong đồ đạc, làm thủ tục ra viện.
Triệu Khác tới, liếc nhìn một giỏ trúc đầy đồ trên đất thì khom người xách lên, nói với Tô Duệ: "Xe tải ở bên ngoài bệnh viện, em đi tìm Vương Hồng Chí trước, tôi đi nói mấy câu cùng Tôn Tự Cường."
"Được." Tô Duệ bế Tiểu Du: "Trong giỏ trúc là đồ dinh dưỡng, anh xem rồi để cho Tôn Tự Cường mấy thứ."
Triệu Khác phất phất tay ra sau, đeo giỏ trúc, đến văn phòng viện trưởng trước.
Viện trưởng Chu liếc nhìn giỏ trúc sau lưng anh, vui vẻ nói: "Ai dà, tới tặng quà cho tôi à."
Triệu Khác xách lên người, để viện trưởng Chu chọn: "Nhìn trúng cái nào thì trực tiếp lấy đi." Viện trưởng Chu lật tìm, cầm túi mứt hoa quả, xé túi ra, bốc ăn: 'Không tệ, mua ở đâu đấy? Ngọt lắm!"
"Không biết, là người ta cho." Triệu Khác đưa tay để túi sữa lúa mạch lên bàn viện trưởng Chu. Thấy viện trưởng Chu khoát tay muốn từ chối, anh không chút hoang mang nói: "Cho ông bồi bổ thân thể, đừng để ngày nào mệt ngã ra mà làm trễ nãi công việc."
Viện trưởng Chu chỉ anh: "Cậu cũng không tốt hơn tôi."
"Tôi nói ông có thể sống năm trăm tuổi giống lão thọ tinh, ông tin không?" Triệu Khác thuận miệng lắm lời, tiếp đó nghiêm mặt nói: "Tình huống trước mắt của Tôn Tự Cường như thế nào rồi?"
"Khôi phục không tệ, da đang từ từ kết vảy."
"Vậy thì tốt." Tâm trạng Triệu Khác không khỏi nhẹ nhõm mấy phần: "Tôi đi thăm Tôn Tự Cường một chút."
"Đi đi!" Viện trưởng Chu khoát tay.
Triệu Khác ở ngoài phòng bệnh, nói một hồi cùng Tôn Tự Cường qua cửa sổ, để lại ít thứ cho anh ta, để kẹo sữa, mứt hoa quả ở chỗ y tá, cảm ơn họ đã chăm sóc Tôn Tự Cường, rồi mới ra ngoài.
Vương Hồng Chí đang thoải mái ngủ ngon lành trong thùng xe tải, Tô Duệ dắt tay Tiểu Du luyện tập đi bộ ở bên cạnh xe.
Triệu Khác bỏ giỏ trúc vào thùng xe, ôm lấy Tiểu Du, nói với Tô Duệ: "Lên xe."
Tô Duệ mở cửa ghế phụ, nhảy vào, nhận lấy Tiểu Du, hỏi Triệu Khác ngồi ở ghế tài xế: "Tôi có phải đến nhà thư ký Quý, bác Tống, chú Phương nói một tiếng không.”
"Tôi đã đến chỗ thư ký Quý, bác Tống." Triệu Khác vừa khởi động xe, vừa nói: "Lát ra khỏi thành phố, đi qua khu vũ trang thì đi xuống chào hỏi chú Phương."
"Được..... Triệu Khác lái xe vừa nhanh vừa ổn định, hơn mười giờ đã đến bộ đội.
Biết Tô Duệ sắp về, Lâm Niệm Doanh và Tiểu Hắc Đản nào chịu ngồi yên, cứ nhích tới nhích lui như thể trên ghế có định.
Bà Vương cầm thước kẻ, gõ lên tấm bảng đen, phê bình đích danh: "Niệm Doanh, Niệm Huy, hai trò không nghiêm túc, cô phải phạt."