[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 135 - Chương 135: Điều Trở Về Quê (2)

Chương 135: Điều trở về quê (2) Chương 135: Điều trở về quê (2)Chương 135: Điều trở về quê (2)

"Bà Vương, không phải cháu muốn động đậy, là cháu ngồi không yên được. Cháu muốn gặp mẹ cháu. Nếu không." Tiểu Hắc Đản thương lượng: "Buổi chiều cháu học nhé?”

"Bạn Lâm Niệm Huy, trong giờ học hãy gọi cô là cô Vương, cảm ơn!"

"Cô Vương."

"Ừ”" Bà Vương nhìn Triệu Cẩn sáng mắt, lộ vẻ lòng không bình tĩnh, nhưng cố gắng giả bộ nghiêm túc học tập, biết dạy nữa cũng không có hiệu quả gì, tâm trí các học sinh cũng không tập trung: "Nể tình mấy ngày nay các trò đã cố gắng, vậy thì... Nghỉ một ngày đi."

Ba đứa sáng mắt lên, Lâm Niệm Doanh hé miệng cười, Tiểu Hắc Đản hoan hô, nhảy xuống ghế chạy ra ngoài, Lâm Niệm Doanh vội vàng đuổi theo.

Triệu Cẩn hâm mộ mà nhìn bóng lưng của họ, dời tâm mắt: "Cô Vương, hôm nay đã học hai tiết, còn nghỉ một ngày sao?"

"Vậy thì chiêu mai học lại."...

Đường khu gia quyến này hẹp, xe tải không đi vào được, Triệu Khác trực tiếp lái đến hậu cần.

Bước xuống từ trên xe, Triệu Khác xoay người đi vào, mượn hai chiếc xe cút kít đi ra.

Vương Hồng Chí dụi mắt ngồi dậy từ trong thùng xe, cất chiếu, chăn, đi xuống đưa đồ giúp.

Tô Duệ bế Tiểu Du vào nhìn xưởng làm đồ nội thất, vẫn không có thành phẩm tủ quần áo, rương các thứ.

"Đồng chí Tô." Chiến sĩ phụ trách chế tạo đồ nội thất đi tới hỏi: "Cô cần gì?" "Tôi cần một cái tủ quần áo, ba cái rương."

"Vậy cô phải đợi rồi." Chiến sĩ cười nói: "Gần đây trời tốt, khu gia quyến vừa xây hai mươi mấy khu nhà, mọi người bận bịu làm cửa sổ, bận quá không có thời gian làm tủ quần áo, rương."

Tô Duệ gật đầu, đi tới khu vật liệu gỗ, nơi đó chất đống gỗ chưa làm xong: "Có bán tấm ván du mộc này không?" Cưa xong, lấy tấm ván du mộc dầy về, rất thích hợp để làm tủ quần áo.

"Cô tự làm?" Chiến sĩ kinh ngạc nói.

"Ừ" Tô Duệ cười nói: "Có nhiều công cụ không?" Không có thì cô cứ tới đây làm, làm xong rồi kéo vê.

Chiến sĩ lắc đầu: "Không có nhiều công cụ, cũng không bán gỗ, có điều cô có thể đổi."

"Đổi thế nào?"

"Hai khúc gỗ tươi, đổi một khúc gỗ cũ."

Triệu Khác sắp xếp đồ tìm được, nghe vậy, anh nói với chiến sĩ kia: "Để cô ấy tới làm đi, làm xong thì cho cô ấy thuê với giá cả thành phẩm."

Biết không ngăn cản được, kéo chăn, đệm, vải vóc về quả thật cũng cần tủ quần áo, hòm xiểng để đựng, Triệu Khác không cản cô, chỉ là tủ quần áo thôi. Tấm gỗ vừa dài vừa nặng, cô làm ở nhà, mà anh bận rộn công việc, không giúp được gì, làm ở nơi này còn có người giúp một tay.

Cặp mắt Tô Duệ sáng lên, ý này không tệ.

Chiến sĩ do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

"Đi." Triệu Khác kêu Tô Duệ.

Tô Duệ nói cảm ơn chiến sĩ, bế Tiểu Du, nhanh chóng đuổi theo bước đi của anh. Vương Hồng Chí đã đẩy một chiếc xe một bánh đi trước.

Triệu Khác đẩy chiếc còn lại này, anh định đi thì nghe thấy có người ở sau lưng hô: "Trung đoàn phó Triệu, đồng chí Tô."

Tô Duệ quay đầu, cô không quen.

"Bộ trưởng Diệp!"

Triệu Khác thả xe cút kít xuống, đi tới bên cạnh Tô Duệ, giới thiệu: "Vị này là bộ trưởng Diệp của hậu cần."

"Bộ trưởng Diệp." Tô Duệ gọi theo.

"Ừ" Bộ trưởng Diệp vẫy vẫy tay với hai người: "Hai người tới đây."

Tô Duệ không rõ ràng cho lắm mà nhìn về phía Triệu Khác.

"Hắn là chuyện tiền." Triệu Khác thấp giọng nói.

Quả nhiên, hai người vừa vào phòng làm việc, bộ trưởng Diệp đã đếm rồi đẩy một xấp tiền thật dây tới trước mặt Tô Duệ, nói: 'Là tiên của đồng chí Lâm Kiến Nghiệp, tám ngàn bốn trăm năm mươi tệ, cô đếm đi."

Ngón tay Tô Duệ run run, cô chỉ cảm thấy nặng lạ thường.

"Đếm đi." Triệu Khác đứng ở bên cạnh cô, bình tĩnh nói: "Đây là quy trình."

Từ khi về nước, anh đã chứng kiến quy trình này không biết bao nhiêu lần.

Tô Duệ từ bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu, cầm tiền lên, nhanh chóng đếm tiền trong tay qua một lần: "Không sai, tám ngàn bốn trăm năm mươi tệ."

"Vốn không nhiều như vậy, là mấy người trung đoàn phó Triệu và đồng chí ở địa phương từ bỏ tiên thưởng..."

"Bộ trưởng Diệp!" Triệu Khác xen lời: "Nên ký tên đi."

Bộ trưởng Diệp nhìn anh, cầm tờ ký tên lên, đưa cho Tô Duệ.

Tô Duệ viết tên của mình lên cột người nhà. Triệu Khác gật đầu với Bộ trưởng Diệp, xoay người đưa Tô Duệ đi.

"Chờ một chút, đồng chí Tô." Bộ trưởng Diệp gọi.

"Hả?" Tô Duệ quay đầu.

"Có người viết liên tiếp chín đơn tố cáo cho quân đội, nói cô coi như là người nhà liệt sĩ, ở lại bộ đội sẽ không hợp quy củ." Bộ trưởng Diệp lấy ra một tờ đơn, đưa cho cô, nói: "Đây là đơn xin lên làm chính thức của cô."

"Dĩ nhiên, cũng không phải quân khu không nể tình." Tiếp đó, bộ trưởng Diệp lấy ra một tờ danh sách công việc, để lên trên bàn: "Coi như là bồi thường, chúng tôi nhờ người ở trấn trên quê cô tìm công việc nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị cho cô."
Bình Luận (0)
Comment