Chương 136: Làm mai (1)
Chương 136: Làm mai (1)Chương 136: Làm mai (1)
"Quân khu... Cô chỉ có thể ở lại ba ngày. Ba ngày sau, cô thu dọn đồ đạc xong, tôi bảo người ta đưa cô và đứa trẻ đến bến xe."
Đầu Tô Duệ ầm một tiếng, giật mình, cô chân trước vừa mang theo bao lớn bao nhỏ đồ trở lại, chân sau đã bị người ta đuổi về quê quán.
Từ lúc bộ trưởng Diệp nói đến đơn tố cáo, vẻ mặt Triệu Khác bắt đầu lạnh lùng: "Đơn ở chỗ anh à?"
"Đơn gì?" Bộ trưởng Diệp nhất thời không phản ứng kịp.
"Đơn tố cáo!" Triệu Khác cắn răng nói.
Bộ trưởng Diệp há miệng, sau đó đứng lên, kéo Triệu Khác vào trong phòng nghỉ ngơi, thấp giọng nói: "Trung đoàn phó Triệu, lần này các anh đắc tội với bao nhiêu người ở trong thành phố, trong lòng không đếm sao?"
"Đơn tố cáo!" Triệu Khác kiên trì.
"Ai dà, anh thật là!" Bộ trưởng Diệp bất đắc dĩ nói: "Biết do ai viết thì như thế nào, không phải người ta nói sự thật à? Lâm Kiến Nghiệp hy sinh, theo như quy định, người nhà của anh ta không thể ở lại bộ đội nữa. Huống chi chúng tôi còn là một đội ngũ đặc thù như vậy, không có người tố cáo, mọi người cứ mở một mắt nhắm một mắt cũng được. Một khi bị người ta lôi lên mặt nổi thì phải mau xử lý. Vả lại, chúng tôi cũng không bạc đãi đồng chí Tô, công việc nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị vừa ung dung vừa có thể diện."
Triệu Khác nhìn bộ trưởng Diệp, đưa tay ra.
Chỉ nghe nói trung đoàn phó Triệu của trinh sát có năng lực mạnh, bao che, hôm nay giao thiệp mới biết người này không chỉ bao che, anh còn đặc biệt cố chấp!
Bộ trưởng Diệp khẽ than, xoay người đi tới phòng làm việc, mở ngăn kéo ra, cầm chồng đơn trở lại và đưa cho anh: "Đây!"
Triệu Khác nhận lấy, lật từng tờ, chín tờ, tất cả đều là cán bộ, người nhà bị điều xuống Tây Bắc giống Lâm Thành Lương viết.
"Thứ không theo dòng!" Triệu Khác giễu cợt, kín đáo đưa đơn tố cáo cho bộ trưởng Diệp, xoay người ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Tô Duệ không có ở phòng làm việc, ngũ giác của cô bén nhạy, vì tránh cho nghe thấy cái gì không nên nghe, cô đã sớm bế Tiểu Du đi ra ngoài.
Triệu Khác đi qua bàn làm việc, câm danh sách công việc trên đó lên, không quay đầu lại mà quơ quơ với bộ trưởng Diệp ở sau lưng: "Danh sách công việc có cần, có điều, không phải đồng chí Tô đi, đổi người khác. Ba ngày sau, anh chớ vội đuổi người, chuẩn bị bao tiền lì xì tới uống rượu mừng đi."
Bộ trưởng Diệp: "..."
Một lúc lâu sau, bộ trưởng Diệp mới hiểu được ý trong lời Triệu Khác, không khỏi cười "phì", mắng: "Triệu Khác này!"
Ai dà, như vậy cũng tốt, tối thiểu trước mắt bọn trẻ lớn lên sẽ có bọn họ trông chừng, không đến nỗi chịu oan ức.
Triệu Khác cất danh sách công việc tốt, gọi Tô Duệ bế Tiểu Du đứng trước cây mận gai mà ngẩn người ở góc sân: "Đi."
Tô Duệ bế Tiểu Du mà xoay người, đuổi theo Triệu Khác đẩy xe cút kít đi ra ngoài sân.
Hồi lâu sau, Tô Duệ chần chờ nói: "Sao không để đồ ở đây trước?"
Ba ngày sau, đẩy trở lại nữa thì không đủ phiền phức à.
Ra khỏi sân, Triệu Khác dừng xe cút kít bên lê, nhìn cô, nói: "Tô Mai, mang Lâm Niệm Doanh, Lâm Niệm Huy gả cho tôi đi. Triệu Khác tôi năm nay hai chín tuổi, đã ly dị có hai con, không có ham mê xấu, cấp bậc trung đoàn phó, tiền lương có cả trợ cấp, một tháng hai trăm hai bảy tệ, sau khi cưới sẽ tự nguyện nộp tiền lương, vé, yêu mấn vợ con, bảo vệ họ ăn no mặc ấm, không bị bắt nạt."
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Duệ rung động bởi vẻ thản nhiên và chân thành trong mắt anh.
Từ nhỏ dáng dấp cô xinh đẹp, vừa lên trung học cơ sở đã có nam sinh lén nhét thư tình vào trong ngăn kéo bàn học của cô. Lớp mười một, cô lặng lẽ dắt tay nam sinh mình thích, chỉ là tình cảm đó giống như quả xanh, còn chưa chín đã rơi mất đầu cành. Sau đó tận thế bùng nổ, hoàn cảnh như vậy đã ép người trong giấc mơ đều phải ôm dao phòng thân, nào dám tùy tiện giao phó sau này.
"Tôi..." Tô Duệ nhất thời không biết nên trả lời làm sao, không thể từ chối. Cô động lòng trong nháy mắt, bởi vì cô muốn ở lại, so sánh với mở mắt ra là thấy lục quân, doanh trại quân đội ngoài chặt trong lỏng có hơi tương tự căn cứ quản lý. Đối với cô mà nói, nhà họ Tô ở Thiểm Bắc quá xa lạ, quá không có cảm giác an toàn.
Sống chung mấy ngày liên tiếp, Tô Duệ biết lời nói và việc làm của Triệu Khác như một, nói được là làm được, thân phận anh là quân nhân cũng khiến cho cô sinh lòng thân thiết và tin tưởng.
Nhưng cô có thể yên tâm giao phó sau này cho anh, giúp đỡ cả đời thật sao?
"Có gánh nặng khác trong lòng à." Triệu Khác quan sát tỉ mỉ, hiểu được tình cảm giữa cô và Lâm Kiến Nghiệp lúc trước: "Em coi như là vì con đi, tìm người chung bếp. Sau khi cưới, nếu em cảm thấy đối mặt với tôi không được tự nhiên, tôi có thể dời đến nhà trọ ở. Tóm lại một câu thôi, nhà, lấy em làm trọng, em cảm thấy làm thế nào để thoải mái, tôi sẽ làm thế ấy."