Chương 137: Làm mai (2)
Chương 137: Làm mai (2)Chương 137: Làm mai (2)
Trong lòng Tô Duệ giống như bị cái gì nhẹ nhàng gẩy: "Tôi..."
"Mẹ! Mẹ! Mẹ..." Tiểu Hắc Đản giống như đạn pháo nhỏ, cấp tốc vọt tới từ khúc quanh đường núi: "Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết, mẹ trở về rồi."
"Thím..." Lâm Niệm Doanh đuổi sát ở phía sau.
"A a..." Tiểu Du ngắm nghía tượng gỗ trong ngực Tô Duệ thấy hai người thì vẫy tay, hưng phấn kêu lên theo: "Anh, Hắc, Đản!"
Triệu Khác thả xe cút kít xuống, đi về phía trước mấy bước, ngăn ở trước người Tô Duệ, đón lấy Tiểu Hắc Đản, Lâm Niệm Doanh vọt tới.
"Chú Triệu!" Hai đứa trăm miệng một lời mà gọi, cựa anh ra, thở hồng hộc đi đến trước mặt Tô Duệ, một người ôm một chân: "Mẹ! Mẹ! Mẹ trở về rồi."
"Thím."
Tô Duệ thả Tiểu Du đạp chân nhỏ không cho hai người tranh sủng với mình xuống, lấy khăn ra lau mồ hôi trên trán cho hai đứa: "Đang đi đường núi, chạy quá mau sẽ dễ ngã, lần sau chậm một chút."
Lâm Niệm Doanh cười, ngoan ngoãn gật gật đầu, Tiểu Hắc Đản đẩy Tiểu Du vẫn luôn dựa vào mẹ mình ra, đắc ý nói: 'Sẽ không đâu, ngày hôm qua con chờ mẹ, chạy mấy chuyến đều không sao."
Tô Duệ nhìn hai chân của cậu bé, phía trước giày vải màu đen nhỏ đều bị rách.
Tiểu Hắc Đản rụt ngón chân theo bản năng.
Lâm Niệm Doanh cũng ngượng ngùng mà rụt chân, mặc dù giày của cậu bé không khoa trương như Tiểu Hắc Đản, nhưng cũng bị lủng một lỗ chừng ngón tay cái.
Tô Duệ lại lấy khăn ra, giữ đầu hai đứa lau nước trên tóc, than nhẹ: "Đế giày còn được, mặt giày mẹ không biết làm."
"Bác Trương biết làm, mẹ học với bác ấy một ít."
"Bà Vương còn biết thêu giày nữa." Lâm Niệm Doanh nói theo.
"Hai đứa tìm việc cho mẹ đấy à." Tô Duệ võ vai hai đứa: "Được rồi, về nhà thôi."
Triệu Khác lấy một túi mứt hoa quả đưa cho hai đứa, đẩy xe cút kít đi ở phía trước.
Tiểu Hắc Đản mở ra, lấy phần rồi nhét vào túi, còn lại cho Lâm Niệm Doanh.
"Muốn, muốn." Tiểu Du đuổi theo Tiểu Hắc Đản nói.
"Em tìm anh anh ấy." Tiểu Hắc Đản che túi, vừa tránh, vừa chỉ Lâm Niệm Doanh nói: "Trong túi anh ấy có nhiều."
"Thím." Lâm Niệm Doanh hỏi: "Tiểu Du có thể ăn không?"
"Chọn cái vừa mỏng vừa nhỏ cho nó." Tô Duệ nhìn tay ba đứa, cầm khăn ra dòng suối nhỏ ven đường để giặt, lau tay cho ba đứa, sau đó bế Tiểu Du, dẫn hai đứa trẻ, Triệu Khác đi ở phía sau, đi tới khu gia quyến. ...
Ở nhà ăn canh tác, Đại Bàn đang ấp trứng trong phòng và kiểm tra một nhóm trứng giống bỏ vào ngày hôm trước, vén rèm lên, sĩ quan hậu cần đi vào: "Sao rồi?"
Đại Bàn chỉ cái giỏ dưới chân: "Lại nhặt thêm hai ba quả chết."
Sau mấy phen dày vò, Đại Bàn đã hiểu được, những thay đổi ở mỗi một giai đoạn trong quá trình ấp trứng của một quả trứng giống, cầm ở trong tay quan sát một chút là có thể kết luận một quả trứng có sức sống không.
Sĩ quan hậu cần nhíu mày: "Nhóm trước đó, có phải giai đoạn trước cũng như vậy không?"
"Đầu bếp, sở dĩ nhóm trước đó ấp trứng ra nhiều vịt con như vậy là bởi vì có đồng chí Tô tiếp nhận. Anh xem nhóm trước đi, trước đó vẫn luôn có cô ấy chăm sóc, ấp ra được bao nhiêu. Sau đó cô ấy lên thành phố, chúng ta tiếp nhận hơn một trăm quả trứng giống còn lại, rồi ấp ra vài con."
"Đừng không thừa nhận, không có đồng chí Tô, tôi đúng là làm không nổi ở phòng ấp trứng này. Bên trên còn nói, nửa tháng sau, khi nhóm vợ lính đầu tiên tới, chúng ta chia cho tất cả mọi người mỗi nhà nuôi mấy con gà vịt." Đại Bàn mặt mày ủ ê nói: "Gà con vịt con trong tay tôi có ít lắm rồi, còn chia ra nữa thì nuôi cái gì?"
"Đầu bếp, anh đi tìm bộ trưởng Diệp, để bộ trưởng Diệp nghĩ cách giữ đồng chí Tô lại."
Sĩ quan hậu cần phiền não mà túm tóc: "Nhiều đơn tố cáo như vậy, bộ trưởng Diệp cũng không chịu nổi! Sớm biết vậy đã không để cô ấy lên thành phố."
"Vậy." Đại Bàn không cam lòng nói: "Cứ để cô ấy đi như vậy?"
Sĩ quan hậu cần khoát khoát tay: "Để tôi suy nghĩ, suy nghĩ."
"Trừ quân nhân chúng ta, bộ đội chỉ có thể giữ người nhà và đứa trẻ, người nhà, người nhà... Ai dà, có rồi." Sĩ quan hậu cần võ hai tay, hai mắt tỏa sáng mà nhìn Đại Bàn, hỏi: "Buổi sáng, có phải Tiểu Hắc Đản hưng phấn chạy tới kêu mẹ thằng bé và trung đoàn phó Triệu sắp trở lại không?"
Đại Bàn gật đầu: "Vương Hồng Chí lái xe đi đón rồi, tính toán thời gian, tâm này chắc đã về nhà."
Sĩ quan hậu cần nghe vậy, vén rèm lên, vội vã ra khỏi phòng ấp trứng, đi ra ngoài.
Đại Bàn nhìn màn cửa đung đưa, nửa ngày không suy nghĩ ra, thây dạy mình không muốn giữ người, đây là ồn ào gì vậy.
Triệu Khác đẩy xe cút kít tới, chỉ thấy sĩ quan hậu cần chờ ở ven đường từ xa xa.
"Tới nói chuyện lên chính thức với Tô Mai?" Triệu Khác giao xe cút kít cho Vương Hồng Chí tới đón, hút một điếu thuốc, đưa cho sĩ quan hậu cần.