[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212: Tiểu Mai Nhà Anh (2)

Chương 212: Tiểu Mai nhà anh (2) Chương 212: Tiểu Mai nhà anh (2)Chương 212: Tiểu Mai nhà anh (2)

Vợ anh hai húp xụp xoạp ăn hết bát mì, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của gia đình anh ba và anh tư, quệt miệng nói: "Đừng nhìn tôi, thôn nhà mẹ đẻ của tôi rất nghèo. Đừng nói lấy dầu để chiên dâu hoa Trạch Bàng, ngay cả dầu cải bình thường cũng không có mà ăn. Ngày mai tôi có vê nhà mẹ đẻ, cũng không biết kiếm đâu ra cho cô út.'

Cái gì mà đòi và tìm cho cô út chứ, người không biết còn tưởng rằng em gái họ là đồ tham ăn đấy. Sắc mặt Quý Thu Uyển vô cùng khó coi: "Không cần mọi người đi hỏi hay tìm. Có lòng thì làm đế giày cho cô út, may quần áo cho Tiểu Hắc Đản kìa.'

Ba Tô vừa nghĩ tới con gái mình không có dầu hoa Trạch Bàng mà ăn, miếng cơm trong miệng bỗng trở nên nhạt nhẽo. Ông ấy đặt bát xuống, không khỏi lấy tẩu thuốc ra.

Quý Thu Uyển thấy vậy vội cười nói: 'Con nhớ mùa hè năm trước thím Trang đã hái được rất nhiều hoa Trạch Bàng trên vách đá. Đợi lát nữa con lấy bao đường qua đó hỏi một chút.

Ba Tô thở phào nhẹ nhõm, mới thu lại tẩu thuốc, tiếp tục bưng bát lên: "Nếu dầu hạt cải trong nhà không đủ, thì cứ lấy bao sữa bột đi tìm người đổi một chút."

Chỉ hoa thôi thì không được, còn phải có dầu nữa.

Chờ dầu nóng thì đổ hoa Trạch Bàng vào trong, tiếng 'xèo giòn vang. Mùi thơm độc đáo lập tức lan tỏa, nấu món này kèm với mì hoặc hầm đồ ăn cũng không cần phải nói thơm đến nhường nào.

Tiểu Mai nhà ông ấy thích nhất món này.

Mấy cô con dâu của nhà họ Tô phân chia công việc rất rõ ràng. Vì thế sau khi ăn cơm, Quý Uyển Thu cùng vợ anh ba, anh tư bưng bát đũa vào trong bếp. Sau khi gánh nước tắm rửa cho hai ông bà cụ, để vợ anh hai cùng Đại Nha ở lại thu dọn, còn ai về phòng người nấy.

Quý Thu Uyển về phòng cầm bao đường đi đổi hoa Trạch Bàng.

Vợ của anh ba, anh tư nằm bò trên cửa sổ nhà mình nhìn thấy cô ấy ra cửa, đều đấm đùi rồi ủ rũ than thở: 'Lại để chị ấy giành trước rồi! Không được, ngày mai phải nhanh chóng gửi dầu hoa Trạch Bàng cho em gái mới được."

Anh ba vén rèm vào nhà, nghe thấy vậy khó hiểu hỏi: "Chẳng phải đã hết dầu hoa Trạch Bàng rồi hả?"

Nếu không đã trễ thế này, chị dâu cả còn ra cửa tìm người đổi dầu hoa Trạch Bàng.

Vương Xuân Ni lườm anh ấy một cái, mở tủ giường đất ra rồi cẩn thận đỡ một lọ dầu hoa Trạch Bàng giấu vào bên trong, sau đó lại lấy ra hai đôi giày vải nhung màu đỏ.

Cô ấy nghĩ ngợi một lát rồi lại đặt giày trở vê: 'Kiến Nghiệp vừa mới mất, tốt nhất đừng gửi hai đôi giày này."

Cô ấy nói xong, lại lục lọi tìm mảnh vải kẻ ô màu lam trắng do mình dệt mở ra nhìn thử, sau đó trải trên giường, lấy một viên đất sét vẽ vẽ vạch vạch rồi cắt may.

"Đêm hôm rồi, em không ngủ còn lăn lộn gì thế?"

"May một chiếc áo ngắn cho em gái." Vương Xuân Ni khẽ than: "Trong nhà, đồ vật tốt một chút có thể tặng cho em gái cũng chỉ có tấm vải do em tự may này thôi."

"Em may tinh tế một chút." Vương Xuân Ni huých khuỷu tay lên người chồng mình: “Anh nói xem, con bé sẽ mặc không?”

Em gái nhà mình được nuông chiều từ nhỏ, mặc quần áo làm từ vải bông thô do nhà dệt sẽ bị căng da, hễ đổ mồ hôi nó sẽ phai màu. Đúng là con bé sẽ chướng mắt. Trong lòng anh ba nghĩ vậy, nhưng vẫn mỉm cười an ủi vợ mình: "Sao nó sẽ coi thường chứ, chỉ cần là đồ của các chị dâu tặng, dù là thứ gì em có thấy lần nào nó từ chối đâu."

Điều này cũng phải, tuy nhiên nhận thì có nhận, nhưng cũng không thấy em gái mặc quần áo cô ấy làm mấy lần cả.

Vương Xuân Ni suy nghĩ, động tác trên tay ngày càng chậm lại, cuối cùng dừng hẳn ngập ngừng nói: "Hay là, em cứ tìm người mượn ít tiền và phiếu rồi tới thị trấn mua miếng vải lụa mịn nhỉ?"

"Cần gì phải làm những chuyện không đâu thế." Anh ba cười nói: "Nhà chúng ta như thế nào, chẳng phải em gái cũng rõ. Em không để ý mỗi lần con bé nhận đồ xong, sau đó lại gửi tiền về à?"

"Cứ làm đi." Anh ba vỗ tay vợ mình: "Làm xong rồi thì ngâm trong nước rồi đập thêm mấy lần cho mềm đi."

"Vậy chẳng phải sẽ làm áo bị cũ." Lúc trước, cô ấy tự mình nhuộm màu cho tấm vải này, bởi vì tay nghề không giỏi nên màu sắc vừa gặp nước sẽ bị phai, huống chỉ vừa đập vừa ngâm."

"Quần áo cũ rồi mặc mới thoải mái."

"Mẹ ơi!" Bé mập kéo tay áo của Lý Chiêu Đệ, mắt thèm thuồng nhìn lọ dầu hoa Trạch Bàng nho nhỏ trong tay: "Bác gái làm dầu hoa Trạch Bàng cho cô út, lọ này có thể không cần gửi cho cô út được không?"

"Thằng nhãi ranh, sao không có lương tâm thế? Quần áo con đang mặc là của ai cho thế? Còn kẹo buổi chiều con ăn là của ai gửi hả? Một chút dầu hoa cũng tiếc.' Lý Chiêu Đệ đặt chiếc lọ nhỏ xuống, véo tai Bé mập rồi ấn đầu dạy dỗ: "Mẹ thấy cô út của con đau thương con vô ích rồi!"
Bình Luận (0)
Comment