Chương 213: Bỗng nhiên kinh ngạc (1)
Chương 213: Bỗng nhiên kinh ngạc (1)Chương 213: Bỗng nhiên kinh ngạc (1)
"Ai da, nhẹ một chút, nhẹ một chút, chẳng phải mẹ cũng biết tác phong làm việc của bác gái ư? Bác ấy muốn làm dầu hoa Trạch Bàng cho cô út, vậy thì nhất định sẽ làm một hũ to. Đến lúc đó chiếc lọ nhỏ này của mẹ đặt cùng với hũ lớn của bác ấy, mẹ xem cô út sẽ nghĩ mẹ như thế nào, bủn xỉn chứ sao!"
"Mẹ thấy con muốn ở lại ăn trực đấy!" Lý Chiêu Đệ gõ mạnh lên đầu con trai, mở tủ đầu giường đặt dầu hoa Trạch Bàng vào, rồi lại lấy ra một chiếc chăn long phượng đỏ thâm, vén rèm định ra cửa.
"Mẹ ơi!" Bé mập túm chặt lấy góc áo của cô ấy rồi thấp giọng nói: "Nửa đêm rồi, chúng ta có thể đừng gây chuyện được không?"
"Thằng nhãi này, ai gây chuyện chứ?" Lý Chiêu Đệ đập tay cậu bé rồi nói: "Mẹ tới nhà trưởng thôn đổi hai tấm da dê tốt với ông ấy."
"Mẹ đổi da dê làm gì ạ?" Bé mập khó hiểu hỏi.
"Gửi cho cô út của con, nghe bác gái của con nói rằng, cô ấy sắp gả tới nhà này ba mẹ chồng đều sống ở thủ đô. Nơi đó cũng giống chỗ chúng ta rất lạnh đấy. Gần nhất, cô út của con lại gửi đồ về còn tìm công việc cho nhà mình, nên trong tay nhất định thiếu tiền. Ba con vừa mới đi làm, phải đến tháng sau mới nhận lượng, mẹ gửi hai tấm da dê cho cô ấy trước, bảo cô ấy tỏ ra hiếu thảo với ba mẹ chồng, tránh người ta coi thường mình.
"Nhưng, nhưng không phải để cậu con cưới vợ thì dùng chiếc khăn này ư?"
"Cho nó ấy à?" Lý Chiêu Đệ hừ lạnh một tiếng: "Tùy tiện chọn một bộ trong đống quần áo mẹ vừa cầm về cho nó là đã tốt lắm rồi, còn đòi chiếc chăn tốt ngần này, nằm mơ đi nhé. Mẹ còn không nỡ dùng đây này..."
Bé mập nghe ra oán trách nông đậm trong câu nói này.
Trong lúc ba người chị dâu bận rộn tìm đổi đồ vật cho Tô Mai, thì cô cũng chuẩn bị chuyến hành trình vào thành phố ngày hôm sau.
Nửa tháng ở Hoa Thành, cô và Tiểu Du được mọi người quan tâm chăm sóc, nên thu được hai sọt lớn đồ vật.
Vì vậy, Tô Mai cũng muốn thừa dịp này trả lại ân tình cho người ta, mang một ít đồ ăn cho mọi người. Thịt dê chỉ là một trong số đó, cô nhắm vào đồ vật trong núi nhiều hơn.
Triệu Khác đã dựng xong chuồng vịt ở góc vườn, anh rửa tay rồi đi tới dùng bữa, thấy cô đang chỉnh dây đòn gánh của sọt tre, thì trực giác mách bảo không xong: "Mới sáng sớm, em làm những thứ này để làm gì?"
"Em định lát nữa đi vào trong núi dạo một vòng, xem có thể đào chút nhân sâm dại, hái ít linh chỉ và bắt động vật hoang dã gì đó..."
Triệu Khác bóp trán đã nổi đầy gân xanh, đi đến trước mặt cô rồi khom người nhìn thẳng vào cô rồi nói: "Tiểu Mai, em to gan thật đấy!"
"Nhân sâm dại! Linh chi! Em biết hả? Biết chỗ nào có không? Còn có em định bắt động vật hoang dã gì thế? Lợn rừng hay là sói đi lạc?"
Triệu Khác lạnh mặt liên tục hỏi mấy câu liền, Tô Mai không nhịn được lùi về phía sau hai bước rồi ngượng ngùng cười nói: "Em, em tùy tiện nói chơi ấy mà. Ha ha, thật ra, thật ra em muốn đến sau nhà chúng ta đào hai sọt măng đắng. Thật đấy!"
"Đào hai sọt măng đắng?" Triệu Khác nhìn chằm chằm vào bờ vai nhỏ gây của cô rồi nghiến răng nghiến lợi: "Có phải còn muốn tự mạnh gánh về đúng không? Hửm?"
Tô Mai rất sợ mình cãi lại một câu thì hôm nay không thể vào núi được, vội vàng lắc đầu: "Không gánh không gánh, em đào xong đựng vào sọt rồi chờ anh về đi gánh."
"Thật ư?" "Ừ, ừ, thật đấy!" Tô Mai sợ anh không tin còn giơ tay lên thề: "Em hứa đấy! Nhất định sẽ không đến những nơi anh không cho, nếu anh không cho phép thì em kiên quyết không làm."
Triệu Khác nhìn cô chăm chú giây lát, anh quá hiểu tính cách ngông cuồng của cô. Thật sự bắt cô ở nhà cũng không ổn, vì vậy anh cứ thế mặc bộ quân trang trên người, vừa đi vào bếp vừa dửng dưng nói: "Ăn cơm đã, đợi lát nữa anh đi tìm sĩ quan hậu cần mượn hai người đi vào núi cùng em."
"Triệu Khác." Hai mắt Tô Mai sáng ngời, nhìn theo bóng lưng anh rồi cười nói: "Anh thật tốt!"
Triệu Khác cong môi, chẳng qua anh không muốn cô lấy thân mạo hiểm, nhưng cũng không muốn bẻ gãy đôi cánh của cô, nhốt trong lòng như chim hoàng yến mất đi sức sống.
Như vậy cũng khá tốt.
Chỉ cần cô nguyện ý, anh sẵn sàng che mưa chắn gió cả đời cho côi!
Triệu Khác tiến vào bếp xới cơm, Tô Mai khẽ khàng bước vào trong phòng mấy đứa trẻ.
Trong căn phòng nhỏ, Lâm Niệm Doanh vừa đọc thuộc lòng, vừa ném quả bóng nhỏ làm bằng trúc cho Tiểu Du nhặt.
Triệu Cẩn đang dạy Tiểu Hắc Đả đọc một đoạn tiếng Anh ngắn.
Bà Vương nói rằng, trẻ con trước năm tuổi có năng lực học tập ngoại ngữ khác rất tốt. vì vậy cô không những sắp xếp lớp tiếng Anh cho Tiểu Hắc Đản, mà còn cho học cả tiếng Nga và tiếng Hakka.