Chương 214: Bỗng nhiên kinh ngạc (2)
Chương 214: Bỗng nhiên kinh ngạc (2)Chương 214: Bỗng nhiên kinh ngạc (2)
Mới đầu, Tô Mai còn lo lắng Tiểu Hắc Đản sẽ chán ghét học tập. Kết quả sau một thời gian, cô phát hiện cậu bé ngày càng có hứng thú với các loại ngôn ngữ. Vì vậy cô tò mò đi nghe một buổi học, phải công nhận rằng, tiết học của bà Vương giảng vô cùng sinh động và thú vị. Bài hát thiếu nhi cùng chuyện ngụ ngôn, như một cuộn tranh mỹ lệ dân mở ra trước mặt bạn, dẫn dắt bạn bước vào một đất nước xa lạ, thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp mang phong vị hoàn toàn khác biệt.
Triệu Cẩn đọc xong một đoạn văn ngắn, rồi nhìn vê phía Tô Mai đang đứng ở dựa lên khung cửa: "Dì Tô."
Tô Mai mỉm cười vỗ tay với mọi người: "Ăn cơm thôi!"
Tiểu Hắc Đản hoan hô một tiếng, xông ra cửa đầu tiên.
Lâm Niệm Doanh đặt sách xuống, dắt tay Tiểu Du đi sát theo sau.
Triệu Cẩn cầm nạng.
Tô Mai thấy cậu bé đỡ nạng có thể tự mình đi được nên không để ý tới cậu nữa, đi theo sau Lâm Niệm Doanh và Tiểu Du, sau đó lấy một chiếc chậu đựng nước ấm rửa tay cho bọn trẻ,
Tối qua họ nhận được nhiều đồ ăn tươi ngon như vậy, nên Tô Mai đã chuẩn bị bữa sáng hôm nay vô cùng thịnh soạn.
Cháo hải sản, khoai tây nghiên phô mai, salad rong biển, trứng muối, lạp xưởng hấp, bánh bột ngô phết hai mặt mới hấp.
Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh thích ăn cháo hải sản có bỏ thêm tôm, rất tươi ngon. Một bát cháo nóng hổi xuống bụng, cả người đều trở nên ấm áp.
Tiểu Hắc Đản lại không thích, cậu bé ghét bỏ vỏ nhiều thịt ít, ăn không đã miệng. Cậu bé thích ăn lạp xưởng và khoai tây nghiền phô mai.
Tiểu Du chỉ thích khoai tây nghiên phô mai, ăn đến cuối cùng mắt thấy chỉ còn thừa lại một xíu, cầm lấy đĩa không cho Tiểu Hắc Đản múc.
"Mẹ ơi!" Tiểu Hắc Đản chỉ vào Tiểu Du đầy bất mãn nói: "Mẹ xem em ấy kìa!"
Tô Mai cầm bát của cậu bé, nhặt thịt cua và tôm từ trong cháo ra đặt vào bát cho cậu. Cô cũng nhặt hết vỏ, lại gặp lòng đỏ trứng muối trộn vào bên trong cho cậu ấy: "Con nếm thử xem có ngon như khoai tây nghiền phô mai hay không?"
Tiểu Hắc Đản múc thìa đưa vào trong miệng, ngay sau đó đôi mắt sáng ngời: "Ưm, ăn ngon quá đi mất!"
Triệu Khác ôm Tiểu Du ngồi đối diện cậu bé, ngước mắt liếc nhìn đôi mắt hạnh to tròn giống hệt Tô Mai. Sau đó, anh lại gắp lòng đỏ trứng cho cậu bé: "Ăn ngon thì ăn nhiêu một chút."
Tiểu Du trông thấy cậu bé ăn ngon lành, không tranh giành với mình nữa. Cậu nhóc bỗng cảm thấy khoai tây nghiền trong đĩa mất cả ngon, lập tức ném thìa, ê a chỉ vào trong bát của anh mình rồi hô lên: "Muốn, muốn..."
Tiểu Hắc Đản ôm bát, ngồi trên ghế mà cả người vặn vẹo, quay lưng với bàn rồi ăn vội ăn vàng.
Tô Mai xem mà vui vẻ, giơ tay bóc tôm rồi bón cho cậu bé ăn.
Sau khi ăn xong, mấy đứa trẻ chơi xếp gỗ ở hành lang, Tô Mai thu dọn phòng bếp.
Triệu Khác đi làm có ghé qua nhà ăn Nông Khẩn, anh đi vào mượn người của sĩ quan hậu cần.
Sĩ quan hậu cần không ở, Đại Bàn nghe anh nói muốn mượn hai người đi vào núi cùng với Tô Mai, thì lập tức lên tinh thần: "Tôi dẫn theo một người nữa đi cùng với cô ấy."
"Anh ấy hả?" Triệu Khác nhìn Đại Bàn từ đầu tới chân, ừm vóc dáng không cao lắm, ngoại hình cũng không đẹp bằng anh.
Đại Bàn vội ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Trận đấu trong quân vào mùa thu năm trước, tôi đã xếp hạng một nghìn năm trăm năm mươi ba đấy, đảm bảo không có vấn đề gì khi vào núi bảo vệ đồng chí Tô."
Tôi còn đứng đầu trận thi đấu giao hữu năm quân đấy!
Triệu Khác bĩu môi, nghiêm túc nói: "Không cho phép đi sâu vào trong núi, buổi trưa nhất định phải trở về ăn cơm."
"Vâng!"
Bởi vì có hai câu cấm đoán này của Triệu Khác, Tô Mai cõng Tiểu Du, đi theo Đại Bàn và một người lính tên Tiểu Trang thật sự không dám đi sâu vào trong núi.
Bọn họ đến đầm lầy bắt được mười con vịt đầu xanh, dùng lưới tóm được hai mươi chín con chim cút, còn đào được năm sọt măng đắng.
Trong văn phòng, cả một buổi sáng Triệu Khác đứng ngồi không yên, sợ ba người họ ỷ mình có chút võ vẽ tiến sâu vào trong núi.
"Triệu Khác!" Chính ủy Tống đẩy cửa rồi cười lớn nói: "Mau ra xem ai tới này."
Triệu Khác ngẩng đầu, người nọ đi ra từ phía sau Chính ủy Tống rồi cười nói với anh: "Lâu rồi không gặp!"
Sau đó Triệu Khác vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, một vị đồng chí nữ chui ra từ sau lưng người nọ. Trên người cô ấy mặc bộ quân phục kiểu 58, nhưng ống cánh trái lại trống rỗng buộc thành nút thắt treo lơ lửng trên không: "Đã lâu không gặp!"
Triệu Khác chợt sửng sốt: "Cô..."
Mạnh Tử Hành, Thái Giai Vĩ.
Triệu Khác vừa gia nhập vào đội quân diệt trừ phiến loạn, Mạnh Tử Hành là cấp trên của anh, Thái Giai Vi là bác sĩ đi theo đội quân.
Năm 1952. hai người viết đơn xin ra chiến trường, không ngờ lại gặp lại nhau, Mạnh Tử Hành vẫn rất tốt, chỉ có điều giữa hàng mày lại có thêm một vết sẹo, Thái Giai VI...