[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215: Mạnh - Thái (1)

Chương 215: Mạnh - Thái (1) Chương 215: Mạnh - Thái (1)Chương 215: Mạnh - Thái (1)

"Nếu mọi người đã quen nhau rồi thì tôi không cần giới thiệu nữa." Người quen gặp nhau chắc chắn có rất nhiêu chuyện muốn nói, Chính ủy Tống xoay người nói: "Mọi người nói chuyện đi."

"Vẫn nên giới thiệu một chút." Mạnh Tử Hành đưa tay ra, ôm lấy vai Thái Giai Vi, cười nói với Triệu Khác: "Nào, gọi chị dâu đi."

Triệu Khác lập tức hiểu ngầm trong lòng: "Chúc mừng! Anh tổ chức hôn lễ bao giờ thế? Cũng không gọi điện hay gửi thư báo một tiếng."

"Tháng trước, bây giờ nói cho cậu biết cũng không muộn mà." Mạnh Tử Hành vươn tay ra nói: "Mau đưa tiền mừng đây!"

Triệu Khác đẩy tay anh ta ra, cười ha ha nói: "Ngại quá, tháng trước tôi cũng kết hôn rồi, vì vậy coi như hai chúng ta hòa nhau nhé."

Mạnh Tử Hành, Thái Giai Vi ngạc nhiên nhìn anh.

"Lúc trước chẳng phải cậu nói mình đã có con rồi sao?" Mạnh Tử Hành bực bội nói.

"Đúng vậy." Thái Giai Vi cũng cảm thấy khó hiểu: "Lúc đó chúng tôi điều trị cho rất nhiều cô gái trong đội thích thầm cậu đấy, sau khi biết cậu có vợ con rồi, cô nào cũng đau lòng mất ngủ, thậm chí có hai người đệ đơn xin thuyên chuyển nữa."

Triệu Khác xấu hổ gãi đầu: "Người trước đó, đầu tháng trước đã ly hôn rồi..."

Hai người giật mình, được lắm! Tốc độ của tên này nhanh thật đấy, chỉ trong một tháng, nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân trước, hỏa tốc kết hôn với một người khác, xây dựng gia đình mới.

Hai người nhớ lại, cấp bậc của anh không bị giảm lại còn được thăng một cấp, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nếu quân đội không xử lý chuyện này thì có nghĩa là, chắc chắn ẩn sau cuộc ly hôn còn có chuyện gì đó, còn anh không phải chịu trách nhiệm chuyện này.

Còn tái hôn ư? Chắc cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi.

Mạnh Tử Hành cười nói: "Vậy cũng không tính, tiền mừng của cậu, một đồng cũng không thiếu, phần của cậu, đến khi nào gặp được em dâu chúng tôi sẽ đưa tiền mừng sau."

"Được." Triệu Khác cười nói: "Bữa trưa tôi sẽ mang tiên mừng đến đòi bữa cơm."

"Được đấy." Mạnh Tử Hành vỗ vai anh, vui vẻ nói: "Gia đình đã chuẩn bị đâu đấy rồi."

Triệu Khác gật đầu, rót trà cho hai người: "Mấy ngày hôm trước, sư đoàn trưởng Chu đã nói, Tư lệnh Giang đã xin quân đội Tây Nam phái cán bộ cấp chính đoàn đến đây tiếp nhận vị trí của tôi, đừng nói là anh đấy nhé?”

Mạnh Tử hành chắp tay giống người trong giang hồ, cười nói: 'Kẻ bất tài đó đúng là tại hại"

Lông mày Triệu Khác khẽ cau lại: "Với lý lịch của anh..."

Chính đoàn tiếp nhận phó đoàn, không thăng tiến mà còn giảm đi.

Mạnh Tử Hành cười cười, lắc đầu nói: "Đừng quên, vị trí mà tôi tiếp nhận chính là trung đoàn phó đoàn trinh sát của hải quân."

Nói xong, Mạnh Tử Hành quan sát vẻ mặt của anh, cười nói: "Không được tự nhiên à?"

Cấp trên trước đây trở thành cấp dưới.

Triệu Khác vỗ vỗ quân hàm của mình: "Máu và lửa đúc lên công huân, tôi có gì mà không được tự nhiên."

Mạnh Tử Hành gật đầu đồng ý: "Nói thật, trước khi đến đây tôi cũng sợ trong lòng cậu có khúc mắc."

Anh ta đến đây đảm nhiệm vị trí phụ tá cho Triệu Khác, nếu Triệu Khác có khúc mắc với anh ta, anh ta muốn phát triển sẽ rất khó, dù sao thì nơi đây cũng chính là địa bàn của Triệu Khác.

Triệu Khác liếc nhìn anh ta, lại nhìn về phía Thái Giai Vi: "Chị dâu được điều chuyển đến bệnh viện bên này à?”

Thái Giai Vi liếc nhìn tay áo trống không của mình, lắc đầu nói: "Tư lệnh Giang nói, bên này mới xây xong một trường tiểu học, vị trí hiệu trưởng vẫn còn trống."

Thái Giai Vi tốt nghiệp trường đại học ở thủ đô, làm bác sĩ chỉ là tạm thời, bây giờ quay về chuyên ngành chính cũng không có gì là xấu.

Triệu Khác đưa tay lên nhìn đồng hồ: "Đi thôi, đến nhà tôi chơi một lát."

Mạnh Tử Hành: "Có đột ngột quá không?"

"Yên tâm đi." Triệu Khác cười nói: "Vợ tôi rất nhiệt tình hiếu khách."

"Ồ, phải rồi, hai người đến đây đã xin cấp nhà ở chưa?"

"Vẫn chưa." Mạnh Tử Hành nói: "Hành lý vẫn đang ở phòng bảo vệ."

Triệu Khác quay đầu lại mời: "Trước nhà tôi vẫn còn một căn nhà trống, hay hai người đến đó ở đi?"

"Được đấy." Hai người không có chỗ ở, nếu có thể ở cùng chỗ với người quen thì đúng là rất vui. ...

Triệu Khác dẫn khách về nhà, Tô Mai đang nhổ lông vịt, vịt trời có da mỏng, không thể dùng nước sôi, nếu không da sẽ hỏng hết, chỉ có thể nhổ không.

Hôm nay tiết trời có gió, cô không có kinh nghiệm, lông vịt bị nhổ ra bay đầy nhà.

Trên đầu, trên người, trên chiếc chăn đang phơi nắng đều là lông tơ của con vịt.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Mai vội vàng kéo tay áo lau lông tơ trên mặt đi, nhìn ra ngoài cửa.

Ba người đi vào trong, ngẩng đầu nhìn thấy trên trán Tô Mai đầy lông vịt thì giật mình, tạo hình này... rất đặc biệt đấy.

Triệu Khác nín cười, bước nhanh đến trước mặt Tô Mai, giơ tay nhặt xuống cho cô, lại giúp cô gỡ từng sợi lông dính trên tóc ra, kéo cô đứng dậy, giới thiệu với hai người: "Vợ của tôi, Tô Mai."

"Đồng chí Tô, xin chào!"
Bình Luận (0)
Comment