[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233: Kinh Sợ (3)

Chương 233: Kinh sợ (3) Chương 233: Kinh sợ (3)Chương 233: Kinh sợ (3)

"Anh dẫn nó đến đó." Triệu Khác buông Tiểu Du ra, bước nhanh đuổi theo Tiểu Hắc Đản rồi túm cậu bé vác lên vai, sải bước đi ra cửa viện.

"Hai con có muốn đi không?" Tô Mai xoay đầu nhìn sang Triệu Cẩn cùng với Lâm Niệm Doanh đã rửa mặt súc miệng xong và đang đi ra từ nhà vệ sinh: "Nếu muốn thì nhân lúc họ còn chưa đi..."

Triệu Cẩn cúi đầu nhìn xuống chân của mình, cười ngắt lời cô và nói: "Dì Tô, có lẽ con theo dì và ba con thôi ạ.'

Hai người nhìn sang Lâm Niệm Doanh.

Lâm Niệm Doanh chần chừ rồi xua tay: "Con không quen bọn họ, không đi đâu ạ.

"Vậy được." Tô Mai bế Tiểu Du lên, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Các con muốn đi đâu, hôm nay chúng ta đi hết một lượt."

Triệu Khác đưa Tiểu Hắc Đản về chào hỏi vợ chồng Lưu Gia Thịnh, chưa ăn bữa sáng đã dẫn Lưu Trọng Mân ra ngoài.

Đến tiệm ăn nhà nước ăn sáng trước, sau đó tới tòa nhà bách hóa. Triệu Khác chọn cho Tô Mai một cái sơ mi trắng, một chiếc váy dài màu đỏ thâm cùng với một cái yếm xanh lam.

"Mặc váy lên núi không tiện." Tô Mai ngăn lại và nói.

"Ba mẹ sắp đến mà."

Tô Mai nghẹn lời, nói: 'Mua nhiều như vậy, anh lấy đâu ra phiếu vải?"

Phiếu lương tháng này còn chưa phát đâu đấy.

"Anh tìm đồng đội mượn trước."

Tô Mai ẫm Tiểu Du ngoảnh lại nhìn ba đứa nhỏ đang đùa nghịch: 'Mua cái yếm là được rồi, mớ còn lại để mua cho mỗi đứa một cái áo đi."

Triệu Khác quay lại nhìn theo ánh mắt của cô: "Bọn nó cũng chẳng thiếu quần áo, còn về Trọng Mân, chẳng phải lát nữa đến tiệm nhạc cụ sao, cho nó chọn một món."

Nói rồi, Triệu Khác lấy phiếu tiền ra trả.

"Đồng chí, cô mua chiếc váy đang mặc ở đâu thế?" Trương Hinh Vân đi lên câu thang, thoáng nhìn đã vừa ý chiếc váy trên người Tô Mai, rất là đẹp, còn đẹp hơn cả đồ cưới mà cô ta mặc khi kết hôn với Ngụy Đại Tráng nữa.

Tô Mai ẫm Tiểu Du quay lại.

Trương Hinh Vân thấy rõ mặt của Tô Mai thì kinh hoảng đến nỗi tiếng hét mắc kẹt trong cổ họng, trợn mắt ngất xỉu.

"Tiểu Vân! Tiểu Vân..." Ngụy Đại Tráng vội vàng ném đồ, ôm người vào trong lòng, ấn mạnh vào nhân trung của cô ta.

Sao cô ta nhìn mình như trông thấy quỷ vậy?

Tô Mai khó hiểu nhìn sang người phụ nữ được người đàn ông ôm trong lòng và vừa ấn vừa lắc.

Rất xinh đẹp, thế nhưng có vẻ không hợp với người đàn ông đó lắm.

Như thể một đóa sen nước kết hợp với một con gấu lông dài vậy. Tô Mai nghĩ lung tung.

"Nhìn gì thế?" Triệu Khác trả phiếu tiền xong thì nhận lấy quần áo, ngó theo hướng Tô Mai nhìn, sau đó căm ghét cau mày: “Trương Hinh Vân!"

Tô Mai: “Quen à?”

"Ừ”" Triệu Khác gật đầu, chẳng e dè nói: "Mẹ của Tiểu Du."

Mẹ của Tiểu Du, thế chẳng phải..."Vợ trước của anh?!"

"ừ" "Dì Tô." Triệu Cẩn theo Lâm Niệm Doanh và Lưu Trọng Mân ra ngoài hành lang: "Đã mua xong chưa?”

Tô Mai nghĩ tới quãng thời gian trước đây, Triệu Cẩn vì nghi ngờ Tiểu Du là do mẹ của cậu bé và nhân tình sinh ra, thì đã vô cùng ghét bỏ Tiểu Du, cô biết Triệu Cẩn vẫn còn khúc mắc với mẹ cậu bé nên vừa nhìn thấy cậu bé đã vội vàng đi tới, nhanh chóng kéo lấy cánh tay của cậu bé rồi rẽ vào lối khác, rôi đưa ba người xuống lầu nói: "Mua xong rồi. Đi thôi, đưa mọi người xuống lầu xem xem, những gì mọi người nói với tôi, tôi đã mua hết cho mọi người rồi."

Triệu Khác đi theo sau được hai bước, rồi quay đầu lại hỏi Ngụy Đại Tráng: "Mọi người không ở Thượng Hải đợi, mà tới đây làm gì?"

Trong tay Triệu Khác là chứng cứ ngoại tình của anh và Trương Vân Hinh, Ngụy Đại Tráng ở trước mặt Triệu Khác vẫn thấp hơn một bậc: "Đến thăm chú tôi."

"Chú anh?"

"Là phó bí thư thành ủy vừa mới nhậm chức từ tháng trước của Hoa Thành."

"Liêu Gia Kiệt?"

"Là ông ấy."

"Chậc!" Triệu Khác tặc lưỡi, không ngờ vừa mới đuổi được một Lâm Thành Lương đi, vậy mà cấp trên lại là người thân của Ngụy Đại Tráng, ôi cái duyên phận này!

Sau khi biết được ý đồ đến đây của bọn họ là gì Triệu Khác cũng chẳng để ý đến hai người nữa, mà quay người nhanh chóng đổi theo Tô Mai và bọn trẻ.

Ngụy Đại Tráng nhìn bóng lưng đang rời đi của Triệu Khác thì thở phào nhẹ nhõm, siết chặt tay Trương Hinh Vân để có thêm sức mạnh.

Trương Hinh Vân đau đến nỗi kêu lên một tiếng, nghiêng đầu nhìn Triệu Khác đang xuống cầu thang đỡ lấy Triệu Du từ trong vòng tay của một người phụ nữ mặc áo đỏ. Hình như người phụ nữ này cũng đã cảm nhận được ánh mắt của cô ta mà quay đầu nhìn về phía này.

Lại một lần nữa phải đối diện với gương mặt này, Trương Hinh Vân vẫn còn có cảm giác sợ hãi tới nỗi cổ họng nghẹn lại, cả người cũng không thể tự chủ được mà run lên bần bật.

"Tiểu Vân, Tiểu Vân, em không sao chứ? Đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện nhé."
Bình Luận (0)
Comment