[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234: Sống Lại (1)

Chương 234: Sống lại (1) Chương 234: Sống lại (1)Chương 234: Sống lại (1)

"... Đại Tráng." Trương Hinh Vân hít một hơi thật sâu, nắm chặt cổ tay của Ngụy Đại Tráng nói: "Anh giúp em nhìn xem, ở bên cạnh Triệu Khác có phải là có một người phụ nữ mặc áo đỏ không.

Cô ta tự hỏi không biết bản thân có phải là đã gặp ma rồi không.

Tính ra thì Tô Mai đã chết từ trước khi Triệu Khác về Thượng Hải để ly hôn với cô ta rồi.

"Phải, có một người phụ nữ, ban nãy anh còn nghe Triệu Cẩn gọi cô ta là 'Dì Tô, Triệu Khác đối xử với cô ta rất thân mật, không phải anh ta lại lấy vợ đấy chứ?"

"Không thể nào! Cô ta chết rồi, cô ta đã chết từ lâu rồi...' Không tính kiếp trước, thì cô ta cũng đã chết được hơn một tháng rồi, tại sao, tại sao lại vẫn còn sống?!

Kiếp trước Trương Hinh Vân chưa từng gặp Tô Mai, cho nên chỉ một bức ảnh lại khiến cho cô ta có ấn tượng sâu sắc, một nỗi sợ hãi khảm sâu vào trong xương tỦy.

Nắm đó sau khi cô ta đi theo quân đội, Triệu Khác nhìn không nổi cảnh cô ta ngày nào cũng ngủ tới tận khi mặt trời đã lên cao, không nấu cơm, cũng không muốn ăn cơm ở nhà ăn, lúc nào cũng xuống thị trấn ăn cơm hàng, nên anh đã có suy nghĩ cho cô công việc dạy nhạc cho học sinh từ lớp một tới lớp năm ở một trường tiểu học.

Lúc ấy, người cô ta ghét nhất chính là Tiểu Hắc Đản đang học lớp một, đứa trẻ đó nghịch như quỷ vậy, cậu bé ỷ vào việc ba nó là liệt sĩ, được bà Vương và Trương Ninh nhận nuôi, lại có tiểu đoàn trưởng Vương cưng chiều, nên ngày càng vô pháp vô thiên.

Bảo cậu bé biểu diễn tài nghệ, thì cậu lại làm một thanh kiếm lớn; bảo cậu bé ca hát, thì cậu lại hát kịch; bảo cậu bé mang đàn phong cầm đi học, thì cậu lại mang kèn suona theo, ở trong lớp học thì cứ vừa khóc thút thít vừa thổi kèn đám ma. Cho nên khi bảo bối của cậu bé là bức ảnh của Tô Mai bị mất trong giờ âm nhạc, cậu bé đã đòi cô ta tìm giúp, nhưng cô ta lại không thèm quan tâm.

Một bức ảnh của người đã chết, cô ta muốn động vào sao.

Cô ta nói đứa trẻ đó cũng thật là cứng đầu, mất rồi thì thôi, rửa lại tấm khác là được rồi, nhưng cậu bé nhất định không chịu, cứ nhất quyết phải tìm về.

Thế là sau khi tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong trường học, thì lại ra ngọn núi sau trường để tìm, mọi người đã về cả rồi, cậu bé vẫn còn tìm, mọi người đã ăn cơm cả rồi, cậu bé vẫn còn tìm, mọi người đều đã tắt đèn đi ngủ rồi, cậu bé vẫn còn tìm...

Nhà họ Vương đợi mãi mà không thấy cậu bé trở về, tiếp tục đợi nữa cũng chẳng thấy bóng dáng cậu bé đâu, tiểu đoàn trưởng Vương thì đã đi tập huấn trên núi, bà Vương và Trương Ninh thấy trời đã sắp tối, nên cũng đứng ngồi không yên mà đi đến trường học tìm kiếm, rồi lại gõ cửa từng nhà người quen để tìm người.

Trời thì tối, đường thì trơn, mà lại còn có mưa, Trương Ninh vì đỡ cho bà lão không bị trượt chân nên đã xảy mất đứa con trong bụng, từ đó cũng mất đi khả năng làm mẹ.

Bọn họ cứ thế đi khắp nơi, làm chấn động cả quân khu.

Triệu Khác dẫn quân vào trong núi đưa Tiểu Hắc Đản lúc ấy đã ngã xuống khe núi trở về nhà.

Sau đó thì anh đã tự tay vẽ một bức tranh chân dung của Tô Mai, dán lên đầu giường của cô ta không cho cô ta gỡ xuống, mà cứ để ở đó tận một tháng trời, ép cô ta thiếu chút nữa là phát điên lên.

Nếu không phải cô ta tra ra Triệu Khác và Tô Mai chỉ có một mối duyên phận duy nhất, mà mối duyên phận này còn là... khi Tô Mai lên cơn đau tim, anh là người cuối cùng thực hiện công tác cấp cứu, cô ta phải tự hỏi rằng, anh và Tô Mai là thế nào. Rõ ràng là một người đã chết, tại sao... tại sao lại sống lại rồi?

Cũng sống lại giống cô ta sao?

Không, không thể nào!

Năm đó chị dâu của cô ta có đến thăm Tiểu Hắc Đản, nói không ít lời về chuyện của cô và Lâm Kiến Nghiệp.

Một người coi tình yêu quan trọng hơn tất cả như thế làm sao mà có thể sống một mình mà không có Lâm Kiến Nghiệp được chứ?!

Hay là Lâm Kiếm Nghiệp không chết, nhưng cô cũng không thể thân mật với Triệu Khác như vậy được?

Bởi vậy, chắc chắn là có vấn đề! Chắc chắn là chỗ nào đó có vấn đề!

Trương Hinh Vân cứ vậy mà lăn qua lăn lại với suy nghĩ đó, cô ta không thèm để ý đến tiếng gọi của Ngụy Đại Tráng ở sau lưng, mà lao thẳng xuống lầu, ngồi xe đi đến bưu điện.

"Đồng chí." Trương Hinh Vân gõ vào quầy hàng, lặng lẽ nhét hai hào vào: "Tôi tìm Trần Oánh, phiên anh giúp tôi gọi một tiếng."

"Gọi thì gọi, đưa tiền làm gì chứ? Hối lộ sao?"

Khi Trần Mỹ Như thẩm vấn, Trần Oánh bị gọi đến hỏi chuyện, chuyện bà ấy hại người đã được bàn tán xôn xao khắp cả bưu điện này, không phải là nghĩ tới việc mấy đứa trẻ được nuôi dưỡng trong nhà bà ấy phải có cơm ăn, phải có áo mặc, phải được đi học, sắp tới còn phải lập ra đình, chuyện gì cũng phải cần đến tiền, thì bà ấy đã bị khai trừ rồi.
Bình Luận (0)
Comment