Chương 235: Sống lại (2)
Chương 235: Sống lại (2)Chương 235: Sống lại (2)
Người thì được ở lại, nhưng lương bị giảm một nửa, nhưng người cũng chỉ được mọi người đối đãi như một con chuột qua đường.
Ngay khi nhân viên trực quầy nghe thấy có người đến tìm bà ta, thì lập tức đã tỏ thái độ không mấy thân thiện.
Sau khi Trương Hinh Vân sống lại, cô ta chưa từng bị đối xử như vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, một hồi lâu sau liên tức giận nói: "Tôi mua teml"
"Mua tem thì mua tem đi, quát mắng cái gì vậy?" Nhân viên trực quầy nói rồi cầm lấy hai hào trong tay cô ta, sau đó ném ra hai cái tem và bốn xu cho cô ta.
Trong đó có hai xu bị ném mạnh quá, lăn trên quây mấy vòng rồi rơi xuống đất.
Trương Hinh Vân tức đến đỏ cả mặt.
Nhân viên trực quây cũng có chút ái ngại nói: "Đợi chút, tôi đi gọi người giúp cô."
Trần Oánh không quen biết Trương Hinh Vân, sau khi ra ngoài thì bối rồi quan sát cô ta mấy lượt: "Cô tìm tôi sao?"
"Phải." Trương Hinh Vân quan sát Trân Oánh, mái tóc bà ấy hơi xoăn có điểm bạc, đôi mắt đờ đẫn, gương mặt vô cùng mệt mỏi, cả người trông có vẻ còn già hơn chục tuổi so với tuổi thật.
Kiếp trước cô ta giống như vậy.
Sau khi Tô Mai chết, Triệu Khác đã điều tra về cái chết của cô, sau đó lần theo đường dây của Trần Oánh mà tra ra Trần Mỹ Như.
Trân Mỹ Như bị Trân Khác tống vào tù, Lâm Thành Lương không thể cản được, nên đã bị Triệu Khác đưa đến nông trường phía tây bắc để cải tạo.
Đây là lý do tại sao, kiếp trước cô ta muốn điều tra về mối quan hệ của Triệu Khác và Tô Mai, thực sự Triệu Khác đã vì cô mà làm quá nhiều.
Sau khi Tô Mai chết, tại sao hoàn cảnh của Trần Oánh vẫn không có gì thay đổi?
"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Trân Oánh thấy Trương Hinh Vân nhìn chằm chằm vào mình, bới sắc mặt không ngừng thay đổi, thì sốt ruột nói: "Nếu không có chuyện gì, thì tôi đi về làm việc."
Trương Hinh Vân chỉ ra phía bên ngoài bưu điện nói: "Ra ngoài nói chuyện."
“Tôi đang trong giờ làm việc...
Tô Oánh còn chưa nói xong, thì đã bị Trương Hinh Vân dúi cho năm tệ vào tay rồi.
Sau một hồi yên lặng, Trần Oánh cũng theo cô ta ra ngoài: "Phải nói trước là tôi sẽ không làm ra chuyện hại người khác đâu."
"Yên tâm đi, tôi chỉ hỏi bà chút chuyện thôi."
"Tôi còn không biết cô là ai?"
"Trương Hinh Vân, vợ cũ của Triệu Khác."
Trần Oánh giật mình, sau đó đột nhiên nói: "Cô muốn hỏi Tô Mai có đối xử tốt với đứa trẻ không à? Vậy cô yên tâm, không có người mẹ kế nào đối xử với đứa trẻ tốt hơn Tô Mai đâu."
"Tôi không hỏi chuyện này."
"Vậy cô muốn hỏi chuyện giữa Triệu Khác và Tô Mai à?" Trần Oánh nhìn Trương Hinh Vân với ánh mắt đồng cảm: "Thực ra mà nói thì chuyện Triệu Khác đối xử thế nào với Tô Mai không có gì phải bàn cả, chỉ kết hôn thôi mà cũng tốn mấy trăm tệ."
Trương Hinh Vân nóng lên, buột miệng nói: "Khi Triệu Khác cưới tôi tiền biếu là chín trăm chín, cho nhà mẹ tôi một căn nhà, ngoài ra còn có một đôi lắc tay bằng vàng, một bộ trang sức bằng ngọc, hai bộ quần áo, hai chiếc áo len, tiệc cưới cùng có tám mươi tám mâm.” "... nhà họ Triệu giàu thật!" Trần Oánh cảm thán nói một câu: "Hai người kết hôn rồi, mấy thứ đó chắc là sẽ phải trả lại nhỉ, vậy sau này người giàu có chính là Tô Mai rồi."
Trương hinh Vân không nghĩ gì liền nói: "Cho tôi rồi thì làm sao mà đòi lại được!"
"Vậy nhà mẹ cô cùng giỏi hút máu thật!"
"Bà nói linh tinh cái gì thế?"
"Tôi nói sai sao?" Trần Oánh khó xử nói: "Chẳng lẽ Triệu Khác còn chưa trả hết của hồi môn cho nhà mẹ cô sao?"
Trương Hinh Vân nghẹn họng, năm đó khi cô ta gả cho Triệu Khác làm gì có của hồi môn chứ, ngày cô ta gả đi mẹ cô ta một đồng một cắc cũng không bỏ ra, đến chăn cũ quần áo cũ cũng là do mẹ của chị dâu cô ta cho chị dâu cô ấy.
"Cô tìm tôi là muốn tôi nói cho Tô Mai nghe về số của hồi môn của cô khi cô được Triệu Khác cưới về sao." Đúng với mục đích ban đầu của chị họ bà ấy, bà ta muốn Tô Mai tức giận lên cơn đau tim rồi mất mạng: "Trả tiên cho cô này, sau này đừng tới tìm tôi nữa, nếu có lần sau tôi sẽ nói cho Triệu Khác."
"Không phải, tôi muốn hỏi Lâm Kiến Nghiệp không phải đã hy sinh rồi sao, tại sao Tô Mai còn chưa chết?"
Trân Oánh nhìn chằm chằm vào cô: "Cô còn ngu xuẩn hơn cả chị họ tôi nữa, bây giờ chị họ tôi đang ngồi trong tù đấy!"
Trương hinh Vân lập tức rùng mình: "Tôi không muốn mạng của cô ta, tôi chỉ cảm thấy hơi tò mò thôi, cô ta yêu Lâm Kiến Nghiệp như vậy, lại còn bị bệnh tim nặng, vậy tại sao vẫn còn sống tiếp được?"
"Là vì con cái." Trần Oánh nói: 'Làm mẹ rồi thì có bước một chân vào địa ngục, thì cũng phải bò ra ngoài."
Trương Hinh Vân sững người nói: Cho nên Tô Mai cũng trọng sinh giống cô ta saol