Chương 237: Cá Tiểu Hoàng vẫn còn đó sao (2)
Chương 237: Cá Tiểu Hoàng vẫn còn đó sao (2)Chương 237: Cá Tiểu Hoàng vẫn còn đó sao (2)
Sau khi ăn xong các món tây, bọn họ lại đi tới rạp phim xem phim [Cô gái Thượng Hải] suốt hai tiếng rưỡi, không có phụ đề, chỉ có phương ngữ lẫn lộn, Tô Mai chỉ xem nhìn vào quần áo và cách trang điểm của họ thôi.
Những cô gái Thượng Hải xinh đẹp bước ra với áo dạ dáng dài, quần âu và giày da nhỏ.
Theo sự thay đổi của thời tiết, sơ mi trắng phối với váy dài đỏ, quân yếm xanh phối với sơ mi kẻ sọc, sườn xám xanh nhạt được phủ áo len trắng bên ngoài, có cả áo khoác dáng dài màu trắng nữa, chúng khiến cho những cô gái tóc thắt bím hoặc uốn xoăn của Thượng Hải có thể mặc lên những phong cách thời trang khác nhau.
Tô Mai cũng rất thích tóc mái ngắn trên lông mày để lộ vầng trán mịn màng của bọn họ, đôi mắt họ to tròn, khi cười lên rất lôi cuốn.
Bốn rưỡi, mọi người trở về nhà họ Lưu, Tiểu Hắc Đản đã ở đây rồi.
Bởi vì buổi chiêu bọn họ còn phải trở về, nên buổi sáng khi đưa Tiểu Hắc Đản đi, Triệu Khác đã hẹn rõ thời gian với Lưu Minh Trạch.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản thấy các anh ai cũng có nhạc cụ mới, liền ôm chân Tô Mai ghen ty nói: "Mọi người ai cũng có."
"Ừm"" Tô Mai cố tình tỏ vẻ không hiểu ý cậu bé: "Con cũng có trống mà."
"... Mọi người đều có đồ mới!" Tiểu Hắc Đản quay người, ngước mắt lên nhìn nói: "Thực ra con còn muốn có một cái kèn đồng."
Cậu bé vẫn hay gọi suona là kèn đồng nhỏ.
"Sáng nay con không nói, mẹ cũng không biết con muốn." Tô Mai dang tay tỏ vẻ tiếc nuối: "Nên không mua cho con."
"Vậy, vậy bây giờ có thể mua không?” "Không được nha, trời sắp tối rồi, bọn mẹ phải nhanh chóng bắt xe về nhà."
Có thể thấy sắc mặt của Tiểu Hắc Đản rất nhanh đã chầm hẳn xuống, cậu bé căn môi, bứt ngón tay, khóe mắt cũng vì tủi thân mà ửng đỏ rồi.
Lưu Minh Trạch đưa cậu đi chơi hai ngày, đã quen với bộ dạng hoạt bát chạy nhảy khắp nơi của cậu bé, nhìn thấy cậu như vậy cũng vô cùng đau lòng: "Đừng nôn nóng, chú sẽ đạp xe đi mua cho cháu."
Nói rồi, anh ta vội vàng đi ra ngoài.
Tô Mai sững người.
Triệu Khác vội đưa tay ra kéo người lại.
"À, đúng rồi." Triệu Khác còn chưa lên tiếng, Lưu Minh Trạch đã hỏi: "Anh Triệu, lát nữa mọi người định ra khỏi thành phố bằng đường nào?"
Lâm Niệm Doanh vội vàng lấy kèn suona nhỏ cất trong túi áo Tô Mai ra: "Chú ơi, chú không cần đi đâu, thím cháu mua cho em ấy rồi."
Tiểu Hắc Đản sửng sốt một chút, rồi chạy tới nói: "Mẹ em mua cho em sao?"
"Ừ." Lâm Niệm Doanh đưa cho cậu bé.
"Cảm ơn mẹ!" Tiểu Hắc Đản mỉm cười, nói một tiếng, cầm lấy thổi thử hai hơi, tìm kiếm cảm giác.
Lưu Minh Trạch nhìn Tiểu Hắc Đản, rồi lại nhìn Tô Mai, Triệu Khác cười nói: "Nhà mấy người... đùa giỏi thật!"
Tô Mai ngại ngùng bật cười.
"Triệu Khác, Minh Trạch, Văn Hạo." Bà Lưu gọi mọi người: "Tới đây mang mấy cái này lên xe."
Mấy món quà biếu như chăn, thảm lông, vải đều được đặt ở trong chiếc giương long não lớn màu đỏ, bà Lưu gói đồ trong hai hộp, những thứ còn lại như ấm trà, phích nước đều được đặt trong hộp trẻ. Ba người khiêng ra, đặt lên nóc xe, rồi lấy dây thừng buộc lại.
Tô Mai bế Tiểu Du, dẫn ba đứa trẻ tới tạm biệt ông Lưu, bà Lưu rồi lên xe.
"Chú, anh họ." Tiểu Hắc Đản mở cửa kính xe, ló đầu ra nói: "Có thời gian thì đến nhà con chơi nhé, nhà chúng con ở lưng núi, phía trước có suối, trong suối có tôm cá, có ốc, đằng sau là núi lớn có chim, có vịt, có thỏ rừng, có hoa, có trúc, có quả dại, mọi người tới đi, con dẫn mọi người xuống suối, vào núi."
Lưu Minh Trạch chỉ cười không nói gì.
Anh ta lờ mờ nghe được người lớn trong nhà nói, bộ đội trên hải đảo như anh Triệu không tâm thường.
"Được thôi!" Lưu Trọng Mân cười nói: "Được nghỉ hè, anh sẽ tới."
"Đừng mơ." Lưu Văn Hạo đánh con trai một cái, rồi nói: "Chỗ đóng quân của dượng con, bình thường đâu có cho người vào."
"Đợi đến khi người nhà đến thăm." Triệu Khác trầm ngâm nói: "Chính sách sẽ được nới lỏng, nhưng vẫn phải kiểm tra chính trị."
"Chú, anh họ." Tiểu Hắc Đản lại nói: 'Nhất định phải tới đây, con dẫn mọi người đi chơi."
"Đợi mọi người được nghỉ hè nhé." Tô Mai thò đầu ra nói: "Nhớ mang quần áo để ở lại vài ngày."
"Được!" Lưu Minh Trạch và Lưu Trọng Mân bật cười đồng ý.....
"Tiểu Vân, em sao thế?" Ngụy Đại Tráng thấy Trương Hinh Vân cứ lẩm bẩm một mình trên đường, anh ta liền vô cùng lo lắng nắm lấy tay cô ta: "Đi, anh đưa em đến bệnh viện khám."
Trương Hinh Vân thấy Ngụy Đại TRáng hoảng hốt như vậy, liền miễn cưỡng mỉm cười nói: "Em không sao, chỉ là... đột nhiên nhìn thấy hai đứa trẻ..."
Ngụy Đại Tráng nghĩ đến chuyện Trương Hinh Vân vì ở bên cạnh mình mà bị Triệu Khác uy hiếp phải từ bỏ hai đứa con, thì vô cùng đau lòng vuốt ve mặt cô ta, thâm tình nói:"Chúng ta cố gắng, cuối năm nay sinh một đứa."